“Cảm, cảm ơn.” Tiên Tảo Tảo há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn có chút ngây người.

Cô bắt đầu nghi ngờ… đối tượng công lược của mình có phải hơi… quá vượt ngoài kỳ vọng không?

“Chỉ như vậy đã cảm ơn rồi à?” Lệ Đình nắm lấy ngón tay tinh tế của vật nhỏ, đầu ngón tay vừa chạm đến làn da lạnh lẽo mềm mại, liền thấy vật nhỏ toàn thân run lên, khuôn mặt nhỏ lập tức vùi vào trong bóng tối.

Ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn hắn.

Lệ Đình nghĩ thầm, vật nhỏ này lá gan cũng quá bé đi… Nhưng mà, cái giọng yếu ớt kia, lại ngoài ý muốn mà dễ nghe thật.

“Này, tôi đang chờ quà cảm ơn đấy,” hắn hứng thú ác liệt, lại lần nữa nhéo nhẹ lòng bàn tay mềm mềm của vật nhỏ. Dù sao hắn cũng vừa cứu người ta một mạng, mà hắn thì không bao giờ thích kiểu làm ăn không lời.

Quả nhiên, dưới sự uy hiếp nửa đùa nửa thật của hắn, vật nhỏ trước tiên liếc nhìn về phía Trần Cường, sau đó mới 囧 sợ mở miệng: “Anh… sẽ không đánh em chứ?”

Lệ Đình hoàn toàn hiểu rõ tâm tư của vật nhỏ — đại khái là lo sợ không có quà cảm ơn ra hồn, sẽ bị hắn xử như đã xử Trần Cường.

Thế là hắn khẽ nhếch môi, nở một nụ cười mang đầy ác ý: “Đứa trẻ nghe lời thì sẽ rất an toàn… Nhưng mà, như em thấy rồi đấy, tính tình tôi không tốt lắm đâu.”

Tiên Tảo Tảo trừng to đôi mắt.

Cô không nghe lời chỗ nào chứ?

Nếu cô mà không nghe lời, đám Trần Cường kia đã sớm nằm bẹp ra đất rồi!

Hơn nữa nói thật, cho dù phải đánh nhau với anh trợ lý kia, cô cũng không chắc mình sẽ thua đâu!

Nhưng những chuyện đó chỉ có thể nhịn xuống, không thì một ngàn điểm tích phân hiện tại của cô đâu đủ để đền nếu lỡ tay gây chuyện.

Tiên Tảo Tảo trong lòng nghẹn đầy một bụng ấm ức, nhưng trên mặt vẫn cố tỏ ra ngoan ngoãn mềm mại, hơi không cam lòng lên tiếng: “Vậy anh muốn quà gì chứ? Đồ của em đều bị ném rồi, cũng không có tiền…”

Tiên Tảo Tảo lập tức rút tay về, nhưng lại không rút ra được.

Hừ, đúng là đồ người xấu!

Lệ Đình cảm nhận được sự giãy giụa kháng cự nho nhỏ từ thiếu nữ, chỉ cảm thấy càng thú vị hơn. Hắn cúi thấp giọng, đưa sát vào tai cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Vậy tôi không cướp tiền, trước tiên nói cho tôi biết tên của em.”

Nói thật, ngay cả Lệ Đình cũng thấy bản thân hôm nay có phần ác thú vị quá rồi, vậy mà lại đùa giỡn cô nhóc nhát gan trước mặt lâu đến thế.

“Tiên Tảo Tảo.” Vật nhỏ bĩu môi, có chút không vui trả lời.

Lệ Đình nghe cái tên ấy thì khựng lại—vật nhỏ là Tiên Tảo Tảo?

Là Tiên Tảo Tảo kia đó sao?

“Mũ, tháo xuống.” Hắn nhàn nhạt ra lệnh.

“Thỉnh ký chủ hoàn thành hành động không tháo mũ, khen thưởng 100 tích phân.” Đột nhiên, giọng hệ thống vang lên lạnh như băng, thông báo nhiệm vụ mới.

Tiên Tảo Tảo đang định giơ tay thì lập tức cứng đờ—100 tích phân!

Đánh chết cô cũng không tháo!

Lệ Đình bên kia chờ nãy giờ không thấy phản ứng, liền nhíu mày nhắc nhở lần nữa: “Mũ.”

“Xin lỗi, Lệ ca ca.” Vật nhỏ khẽ xoắn mấy ngón tay lại, do dự một lát rồi rụt rè nói, giọng cực kỳ nhỏ:

“Em… em sợ. Sợ nếu tháo mũ ra rồi… sẽ làm phiền đến anh.”

Làm phiền đến hắn?

Lệ Đình hơi nhíu mày, trong lòng tự hỏi: Có thể gây ra phiền toái gì?

Ánh mắt theo bản năng lướt qua phía Trần Cường và đám người phía sau hắn.

Trần Cường lúc này đang vừa ăn đòn vừa gồng lên, vừa nhìn thấy ánh mắt của Lệ Đình nhìn qua thì giật mình một cái.

Sau đó, hắn như bừng tỉnh mà hô lên: “Trần ca! Nhất định là mặt cô ta xấu như quỷ!”

Ánh mắt hắn rơi vào chiếc áo khoác dài màu đen đang trùm kín người của Tiên Tảo Tảo, lại chẳng buồn đánh giá giá trị nhan sắc của tiểu minh tinh, lập tức chế giễu đầy mỉa mai: “Lệ Đình, thì ra anh lại thích kiểu như vậy, bảo sao che kín từ đầu tới chân như thế!”

“Xấu xí thì mau cút về nhà đi, đừng có lăn lộn ngoài này làm mất mặt xấu hổ nữa……”

Tiên Tảo Tảo siết chặt nắm tay. Mẹ nó, bị người khác bôi nhọ đến mức này, cô thật sự rất muốn ra tay đánh người.

Nhưng mấu chốt là… cô sợ Lệ Đình sẽ ép cô tháo mũ, như vậy thì cô sẽ mất đi 100 điểm! Không tháo thì thôi, nhưng nếu không tháo, lỡ đâu Lệ Đình lại làm ra chuyện xấu thì sao?

Lệ Đình liếc sang nhìn cô, liền thấy cô đang cúi đầu, bàn tay nắm chặt như đang cố gắng đè nén cảm xúc. Vật nhỏ này rõ ràng không nói gì, lại khiến trong lòng hắn bỗng cảm thấy khó chịu không rõ lý do.

Vì thế, hắn lạnh giọng quay sang nói với Mộc Phong: “Mộc Phong, bảo Trần tổng và đám người kia câm miệng.”

“Vâng, Boss.”

Lệ Đình phân phó xong trợ lý, lúc này mới quay lại nhìn Tiên Tảo Tảo, thấy cô thở dài một hơi, thả lỏng như thể vừa thoát khỏi một cơn sợ hãi cực độ.

Chẳng lẽ cô thật sự xấu xí?

Lệ Đình tò mò nhướng mày.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play