🍀Edit: Nino🍀

“Quả nhiên là minh tinh tuyến mười tám. Bộ áo khoác xám xịt kia chắc chỉ đáng vài đồng?”

“Nghe nói chẳng ai nâng đỡ, không biết mặt xấu đến cỡ nào nữa. Có khi chẳng có tiền chỉnh dung luôn ấy chứ. Cũng đúng thôi, vừa khéo hợp với cái tên què nhà họ Lệ kia...”

Trước ánh mắt châm chọc của đám thiếu gia nhà giàu, “tiểu minh tinh tuyến mười tám” Tiên Tảo Tảo – một hồ yêu cải trang – cúi đầu, hình bóng cô phản chiếu trên sàn đá sáng bóng trong phòng VIP của khách sạn, xinh đẹp như một đóa hoa nhỏ vừa hé nở.

Đây là lần đầu tiên cô nghe người ta bảo cô xấu.

Cảm giác mới mẻ thật đấy.

Không được, lát nữa khi hệ thống đồng ý, cô nhất định sẽ cởi áo khoác, bỏ mũ xuống, dùng nhan sắc của mình khiến bọn họ phải gọi cô là nãi nãi!

Phải rồi, bị châm chọc còn có cả cái người què kia. Tiên Tảo Tảo vừa nghĩ vậy, vừa nghiêng đầu nhìn về phía góc phòng – nơi có một người đàn ông đang ngồi xe lăn.

Người đàn ông ấy ngồi giữa một đám thiếu gia, dáng tựa vào xe lăn đầy tùy ý và lười nhác. Thế nhưng chính sự thờ ơ đó lại khiến hắn như một làn tro bụi lẫn trong khối ngọc thạch cao quý.

Vừa đối lập vừa hòa hợp đến kỳ lạ.

Mà đặc biệt hút hồn nhất… là đôi mắt dài và hẹp như hắc diệu thạch, sâu thẳm, sáng ngời, mang theo cảm giác như thể có thể nhìn thấu lòng người.

Tiên Tảo Tảo bất ngờ nhận ra... ánh mắt hắn đang dừng lại trên người cô.

Hắn khẽ nhếch môi cười, nụ cười mang theo chút nghiền ngẫm nhàn nhạt. Khi ánh mắt chạm phải cô, hắn khẽ nâng ly rượu vang đỏ trong tay hướng về phía cô.

Từ đầu đến cuối, hắn chẳng thèm liếc nhìn lấy một lần đám thiếu gia ồn ào bên cạnh — sự kiêu ngạo kia rõ ràng là: không thèm đặt ai vào mắt.

Tiên Tảo Tảo khẽ cười dưới lớp mũ choàng: tên này chính là Lệ Đình, nhân vật chính mà cô phải công lược. Chân què chắc chắn là giả. Nhìn là biết kiểu người thù rất dai.

“Đang nghĩ gì thế?” – hệ thống 001 ló đầu ra, giọng nhỏ nhẹ.

Tiên Tảo Tảo suy nghĩ một lúc về vẻ ngoài và thần thái của Lệ Đình, rồi đáp: “Ừm, thấy quần chúng đều nói ta và công lược đối tượng rất xứng đôi, ta cảm thấy... miễn cưỡng có thể chấp nhận.”

Về phần những người ghét bỏ cô xấu xí? Cô chỉ cần một chút thời gian, nhất định sẽ khiến họ phải gọi cô là nãi nãi!

Sau đó, dựa theo yêu cầu của hệ thống, cô phải thực hiện nguyện vọng của Lệ Đình. Sau mười tiểu thế giới, cô có thể đuổi đi âm độc, quay lại thế giới hiện thực, trở thành một con hồ yêu xinh đẹp, khỏe mạnh!

001: “… Ngoan, cố lên nhé.”

“Hứ, 001 xem kìa! Có chuyện rồi!” Tiên Tảo Tảo không buồn để ý đến lời dặn dò của 001, ánh mắt cô dán chặt vào phía đối diện. Cô thấy người nọ cúi xuống trước Lệ Đình, như thể đang thì thầm báo cáo điều gì đó.

“Lệ thiếu, nên giáo huấn bọn họ một chút. Tụ hội kết thúc liền cho phá sản.” Nói xong, người này liếc nhìn Tiên Tảo Tảo, rồi lại nhìn mấy công tử ca ồn ào bên cạnh cô, một ánh mắt đầy ý tứ.

Những người đó chính là đám vừa rồi cười nhạo Lệ Đình.

“Đã biết.” Giọng nói của đối tượng công lược trầm thấp, nghe giống như một loại nhạc cụ phương Tây, Tiên Tảo Tảo không thể nhớ ra là gì, nhưng rất dễ nghe.

Trong khi Tiên Tảo Tảo đang lén nghe, Lệ Đình lại nhìn chằm chằm vào tiểu minh tinh đang cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch, ý cười càng thêm rõ ràng.

Cũng không biết Trần Cường tìm đâu ra, một là không xinh đẹp, hai là không biết cách ăn mặc trang điểm, từ lúc bước vào cửa đến giờ, cô gái nhỏ chẳng dám động đậy một chút nào.

Quả thực giống như bị trói chặt, thật ra thì tiểu minh tinh hạng mười tám kia đã sớm bị người của hắn "mời" đi rồi.

Tuy nhiên, vừa rồi khi thoáng nhìn, hắn bất ngờ phát hiện, cô gái nhỏ này lại có đôi mắt quá mức thanh triệt.

Ánh mắt Lệ Đình vẫn luôn dừng lại trên người Tiên Tảo Tảo, khi nói chuyện với trợ lý, hắn rất thờ ơ: “Cái xe lăn cho Trần thiếu và mấy người kia, đã chuẩn bị xong chưa?”

Trợ lý đáp: “Đã chuẩn bị xong rồi, nhưng ngài... có cần ngồi xe lăn nữa không?”

Lệ Đình vung tay xua xua, cúi đầu để môi mỏng sát vào ly rượu vang đỏ, suy nghĩ một lúc rồi buông ra, quay đầu lại, giọng nói lười biếng đáp: “Xe lăn thì có người sẽ vui vẻ giúp tôi đẩy.”

Trợ lý vừa định hỏi “ai sẽ đẩy?”, thì đã thấy BOSS nhà mình – Lệ thiếu – đang đứng ở cửa, nheo mắt nhìn về phía tiểu minh tinh hạng mười tám.

Cô gái đó mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, đến mặt cũng không dám để lộ, trông cứ như thể xấu lắm thì phải?

Trợ lý nghĩ vậy, nhưng chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt của BOSS vang lên:

“Chỉ là... đôi chân quá dài, nhìn vào mà thấy xót cả mắt.”

Lệ thiếu... đang khen cái cô minh tinh hạng mười tám đó sao?

Trợ lý sững người, hoàn toàn không thể tin nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play