Trợ lý vốn không hề hay biết Lệ Đình đã cho người “mời” tiểu minh tinh hạng mười tám rời đi.

Nhưng nhìn sắc mặt BOSS khi nhìn Tiên Tảo Tảo, hắn âm thầm suy đoán — chẳng lẽ cô gái này chính là người mà BOSS sắp xếp?

Tê... Không hổ danh là BOSS!

Trợ lý lập tức tự cho rằng mình đã hiểu rõ mọi chuyện, lại càng thêm kính nể vị BOSS trẻ tuổi nhà mình. Đáng tiếc, khi vừa quay đầu lại thì đập vào mắt là ánh nhìn sắc bén như muốn ăn thịt người của BOSS. Mà ánh nhìn ấy… vẫn đang khóa chặt vào cô minh tinh hạng mười tám kia.

Lưng trợ lý lạnh toát, đến khi hắn nhìn rõ tình hình bên phía Tiên Tảo Tảo, trái tim lập tức nhảy thót lên tận cổ họng!

“Tiểu minh tinh, thử một điếu chứ?” Bên kia, Trần Cường đưa cho Tiên Tảo Tảo một điếu thuốc — hắn chính là người phụ trách sắp xếp buổi tụ họp hôm nay.

Tiên Tảo Tảo vẫn còn đang mải mê quan sát mục tiêu cần công lược, kết quả vừa ngẩng đầu liền thấy trước mặt xuất hiện một điếu thuốc lá kiểu nữ, thậm chí để tránh cô né tránh, đối phương còn kéo lấy tay áo cô.

“Hửm?” Tiên Tảo Tảo ngẩng đầu nhìn người trước mặt, hàng mi dài khẽ chớp dưới vành mũ.

Đây là thuốc lá sao? Trước giờ cô chưa từng thấy tận mắt, nghe nói hút rồi có thể nghiện… không biết là thật hay giả nữa.

“Có thêm chút ‘liều’,” hệ thống nhắc nhở.

Tiên Tảo Tảo nghe vậy thì rùng mình một cái, cô quay sang nhìn Trần Cường. Cái gọi là “nạp liệu”, cô hiểu rồi — chính là mấy thứ có độc, dễ gây nghiện.

Tên này đúng là đồ xấu xa! Muốn dụ cô nghiện rồi làm hỏng nhiệm vụ của cô à? Cô muốn đánh người làm sao đây?

“Tích! Xin ký chủ chú ý giữ vững thiết lập hình tượng kiều diễm!” Âm thanh lạnh tanh của 001 vang lên, làm Tiên Tảo Tảo phải rút tay nhỏ đang ngo ngoe rục rịch về.

Thế nhưng hành động vừa rồi của cô, trong mắt người ngoài lại thành ra một màn bị ép buộc đến sợ hãi, run rẩy không ngừng.

Trần Cường nghiêng người áp sát Tiên Tảo Tảo, nụ cười trên môi đầy tà ý: “Tiểu minh tinh à, đừng không biết điều.”

Nói rồi, hắn cầm điếu thuốc, định nhét thẳng vào miệng cô.

“Tôi không hút…” Tiên Tảo Tảo vội vàng đẩy ra, giọng nói yếu ớt như thể thực sự đang rất sợ hãi.

Nhưng chỉ có trời mới biết, đôi tay nhỏ của cô đang siết chặt, trong lòng càng lúc càng muốn đấm người. Đáng tiếc, cuối cùng vẫn chỉ có thể cố nén.

Hệ thống nói rồi, nếu cô đánh người thì sẽ bị trừ 100 điểm. Mà hiện tại cô chỉ có đúng 1000 điểm, sao có thể lãng phí vào tên tra nam này chứ!

“Trần ca đích thân đưa cho mày, mày còn dám không nể mặt?” Mấy người phía sau Trần Cường bắt đầu ồn ào.

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Trần Cường cũng chùng xuống, điếu thuốc trong tay mang theo chút lửa giận, thẳng tắp dí đến sát miệng Tiên Tảo Tảo.

Tiên Tảo Tảo giơ móng vuốt nhỏ, sắp sửa nhào tới ——

001 lập tức cảnh báo: “Ký chủ chú ý! Đối tượng công lược đang tới gần! Cô có thể xin hắn giúp đỡ!”

Tiên Tảo Tảo lập tức lùi một bước, quả nhiên phía sau vang lên âm thanh bánh xe lăn lăn đến. Cô quay đầu lại nhìn — đúng như dự đoán, là gương mặt điển trai lạnh lùng của Lệ Đình xuất hiện trước mắt.

Nhìn thấy Lệ Đình tiến lại gần, Tiên Tảo Tảo còn chưa kịp phản ứng thì Trần ca bên kia đã trông thấy. Hắn cười nhạo một tiếng, nói móc:

“Lệ người què, chuyện này liên quan gì đến… mày?”

Tiếc là lời còn chưa dứt, Trần Cường đã bắt đầu kêu la thảm thiết.

Tiên Tảo Tảo trừng lớn mắt nhìn — chỉ thấy miệng Trần Cường bị trợ lý của Lệ Đình nhét thẳng điếu thuốc đang cháy dở vào, chính là cây thuốc lúc nãy hắn định ép cô hút.

Tàn nhẫn hơn là, trợ lý còn phối hợp giữ chặt cằm hắn, khiến Trần Cường không thể nhổ ra, chỉ có thể đau đớn rú lên từng trận, nước mắt chảy ròng.

Những người phía sau Trần Cường định xông lên giúp, nhưng tất cả đều bị trợ lý của Lệ Đình nhẹ nhàng giải quyết.

“Sợ sao?”

Tiếng nói trầm thấp, dễ nghe của nam nhân vang lên bên tai Tiên Tảo Tảo khi cô đang nhìn cảnh tượng trước mắt.

Tiên Tảo Tảo suy nghĩ một chút, Trần Cường quả thực gây ra không ít phiền toái cho người khác, nhất là đối với nữ giới, những hành động của hắn còn tồi tệ hơn nhiều. Vì vậy, cô không cảm thấy quá lo lắng, cũng không sợ hãi.

Tuy nhiên, vì cô là một một cô gái mảnh mai, nên Tiên Tảo Tảo chỉ nhẹ nhàng cúi đầu, ánh mắt vô thức lại nhìn xuống hộp thuốc lá mà Lệ Đình vừa cầm.

Di~ Chỉ vì một điếu thuốc lá, suýt nữa cô đã phải phạm sai lầm. Tiên Tảo Tảo không thể không run rẩy, toàn thân hồ yêu đều nghĩ mà sợ.

Lệ Đình nhìn động tác của Tiên Tảo Tảo, trong lòng không khỏi bật cười, rồi quay sang nói với trợ lý: “Mộc Phong, chuẩn bị thuốc lá cho Trần tổng, nhớ kỹ, một điếu cũng đừng để rơi, tránh cho người ta nói tôi tiếp đãi không chu đáo.”

Giọng nói của nam nhân lạnh nhạt, nhưng lại khiến cho Trần tổng và những người khác lập tức toát mồ hôi lạnh, tất cả họ đồng loạt nhìn về phía trợ lý của Lệ Đình.

Trợ lý dù nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng vẫn tỏ ra như không hề hay biết, thỉnh thoảng, trong phòng VIP lại vang lên những tiếng kêu rên của Trần Cường.

Cuối cùng, Tiên Tảo Tảo cũng thở phào nhẹ nhõm, cô không cần phải phạm sai lầm, cảm giác như một tảng đá lớn được gỡ bỏ khỏi lòng. 

Chỉ là Tiên Tảo Tảo ngẩng đầu lên, cô vô tình đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Lệ Đình, trong đôi mắt ấy ẩn chứa ý cười. Hắn nhẹ nhàng nói: “Tôi giúp em rồi, cảm tạ tôi đi.”

Tiên Tảo Tảo ngây người một lúc, trong đầu chỉ có một chữ: … Hả?

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play