Sợi xích vàng phóng vút ra từ tay Ryan.
Nó giống như dây leo quấn lấy thiếu niên tóc bạc mặc đồ đen.
Hắn cao ráo, vóc dáng đẹp, đôi chân thẳng tắp. Dù bị trói vẫn đứng rất lười nhác, chẳng buồn phản kháng.
Cổ tay bị khoá buông thõng, trông cứ như thể hắn chẳng quan tâm chuyện gì, chỉ khi bị giật mạnh, bước chân loạng choạng về phía trước, mới không kiên nhẫn cau mày: “Chậc—” một tiếng đầy khó chịu.
Alpha từ trong xương đã là kẻ thống trị, vốn chẳng chịu cúi đầu với ai.
Ryan – một tiểu Omega mắt lục – trong lòng hơi run.
“Á… nhẹ chút chứ~”
Thiếu niên hất mắt lười biếng nhìn cậu, đuôi câu ngân dài, đầy khiêu khích.
Ryan như thể bị giẫm phải đuôi, mặt đỏ bừng bừng: “C-c-cậu im miệng cho tôi!”
Tạ Chước cúi đầu cười khẽ, cảm thấy trò này thật quá vui đi.
Nhưng rồi hắn nhanh chóng nhận ra ánh mắt lạnh băng của chỉ huy đang chiếu tới.
Thiếu niên ngẩn ra, rồi giơ tay lên tỏ vẻ vô tội, rên một tiếng như mèo con bị bắt nạt: “Đau mà~”
“……”
Thời Tễ trực tiếp phớt lờ hắn, giọng nói lạnh tanh ra lệnh cho Ryan, “Dẫn đi nhốt vào phòng giam, chờ xét xử.”
Ryan nghiêm túc nhận lệnh, “Vâng! Chỉ huy!”
Thời Tễ không thèm để ý thêm, cảm giác nóng rực trong người vừa được xoa dịu giờ lại âm ỉ bùng lên. Anh hơi cáu kỉnh xoa thái dương, quay người bước đi thật nhanh.
Dù không ngoảnh lại, ánh mắt bỏng rát từ phía sau vẫn khiến người ta khó mà làm ngơ.
Nguy hiểm lại dây dưa.
…
Trong phòng y tế, Thời Tễ ngồi thẳng lưng bên cửa sổ.
Một ống thuốc ức chế được tiêm hết vào tuyến thể, cảm giác khó chịu trong cơ thể mới dần dịu xuống.
“Thời chỉ huy , chúc mừng cậu đã trải qua lần phân hóa thứ hai.”
Hiệu trưởng Hertz cầm báo cáo nghiên cứu từ bệnh viện trung tâm, mỉm cười thông báo tin này.
Thời Tễ im lặng hai giây, chẳng bất ngờ.
Giọng nói lạnh lùng, “Có gì mà chúc mừng chứ? Tôi rõ ràng đã 24 tuổi rồi.”
Thời kỳ phân hóa bình thường là 14 tuổi, lúc còn thanh xuân, chưa từng có ai phân hóa muộn thế này.
Hiệu trưởng Hertz cười hiền, “Nhưng với giống loài mèo của cậu, 24 tuổi vẫn chỉ là một chú mèo con thôi mà.”
Ông dùng bàn tay già nua ra dấu một em bé nhỏ xíu trong tã lót.
Thời Tễ: “…”
Thời Tễ quay mặt đi, giọng lạnh nhạt nhưng lịch sự, “Ông cứ gọi tôi là Thời Tễ được rồi.”
Đôi mắt già nua của hiệu trưởng Hertz nhìn hắn đầy dịu dàng, hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng.
“Theo ghi chép nghiên cứu, mỗi lần phân hóa đều có dấu hiệu rõ ràng. Nếu không phải chịu cú sốc lớn, chẳng ai tự dưng phân hóa cả.”
“Dù là từ nội tâm hay ngoại lực.”
Từng có báo cáo kể về một Omega tuổi dậy thì, vì chịu bạo lực và bất công quá lâu, mà một ngày nọ phân hóa thành Alpha.
Hiệu trưởng Hertz nhìn vị chỉ huy chiến thần lừng danh khắp ngân hà này, ánh mắt già nua như bến cảng sẵn sàng dang tay ôm lấy bất cứ ai.
“Tiểu Thời Tễ, đừng lo.”
“Tinh hệ thứ tám sẽ giúp cậu tìm được Alpha định mệnh của mình giữa biển người mênh mông.”
Thời Tễ: “…”
Im lặng như cầu Cambridge tối nay.
Thời Tễ hết chịu nổi đứng dậy, ngón tay thon dài cầm tờ báo cáo kiểm tra sức khỏe, ánh mắt lạnh lùng lướt qua dòng chữ “Omega” ở mục giới tính.
“Tôi không cần Alpha.”
Anh không chấp nhận được việc bị đánh dấu.
Và trên đời này cũng chẳng ai đánh dấu được anh.
Tờ báo cáo bị ném nhẹ nhàng vào thùng rác.
Vị chỉ huy trở lại bình thường vẫn lạnh lùng cấm dục, chỉ có làn da ánh lên chút ẩm mịn, mang vẻ đẹp mong manh như thủy tinh.
Anh bước ra ngoài.
“Còn nữa—”
Anh nghiêng đầu, nhíu mày nói, “Tôi tên Thời Tễ, sau này đừng gọi tôi là Tiểu Thời Tễ.”
Hiệu trưởng Hertz vuốt râu cười bất đắc dĩ.
Thời Tễ đến phòng giam, thấy một Omega nhỏ mặc đồng phục đen đang tự bấm huyệt nhân trung như điên, trông có vẻ bị tra hỏi đến phát cáu.
“Chỉ huy, anh đến rồi!”
Ryan thấy hắn lập tức phấn chấn trở lại.
Thời Tễ ừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn cảnh tượng trong phòng thẩm vấn.
Hỏi bâng quơ, “Thế nào rồi?”
Ryan khó mà diễn tả, “Anh… anh tự xem đi là rõ.”
Trong phòng thẩm vấn, thiếu niên tóc bạc ngồi trên ghế, chân dài hơi dang ra, dây xích vàng khóa đôi tay thon, buông thõng giữa hai chân.
“Tôi thật sự không có ý xấu với chỉ huy, các người muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa đây?”
Đối mặt với câu hỏi nghiêm khắc, hắn còn lười biếng ngáp một cái.
Giọng điệu uể oải, chẳng thèm để tâm, “Tôi thà để mình gặp chuyện còn hơn để anh ấy gặp nguy.”
“Sao cứ hỏi tôi câu này mãi thế, chẳng lẽ tình cảm tôi bộc lộ còn chưa đủ rõ sao?”
“…”
Người thẩm vấn rõ ràng cũng tức đến muốn bấm huyệt nhân trung.
Hắn lạnh giọng chất vấn, “Cậu âm mưu bắt cóc chỉ huy mà còn dám nói không có ý xấu?”
“Ai bảo bắt cóc chỉ huy là có ý xấu đâu?” Tạ Chước lười nhác ngước mắt phản bác.
"Người ta bắt nạt người trong lòng tôi, tôi ra tay cũng không cho à?"
Đàn anh bị chặn họng, nhất thời nghẹn lời.
Chuyện hôm nay đúng là ngoài ý muốn, ai ngờ được ngài chỉ huy lại đột ngột tái phân hóa lần hai.
Nếu không thì cho họ mười lá gan cũng chẳng dám làm càn!
Nói xong, Tạ Chước lại lười nhác dựa vào ghế, cả người như một chú lười khổng lồ: "Yên tâm, dù có là bắt cóc, tôi cũng sẽ chăm sóc chỉ huy tử tế."
"Mua cho anh ấy nệm và chăn mềm nhất, chất đầy thú nhồi bông trên giường, đợi anh ngủ dậy ngoan ngoãn rồi, tôi sẽ tự tay nấu cơm đút cho anh ăn, còn tặng thêm một nụ hôn chào buổi sáng ngọt ngào—"
“Ầm” một tiếng, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy mạnh ra.
Dưới ánh nhìn chết lặng của đàn anh, Thời Tễ bóng dáng cao gầy lạnh lùng đứng chắn ở cửa.
Áo trắng quần đen, ngược sáng.
Đôi mắt tinh xảo sâu như giếng cổ, không chút cảm xúc quét qua thiếu niên trong phòng.
Giọng anh lạnh băng: "Ngọt ngào cái gì cơ?"
Tạ Chước: "…"
Rõ ràng không ngờ bị bắt tại trận, hắn ngẩn ra: "A, ờ..."
Vừa định lắp bắp chữa cháy, Ryan đã lao tới bịt miệng kín mít.
Cậu quay ngoắt sang hét với Thời Tễ: "Chỉ huy, đừng nghe cậu ta nói bậy! Là bôi nhọ đấy!"
"…"
Không khí trong phòng lập tức hỗn loạn, Thời Tễ nhíu mày, hơi đau đầu.
Sau đó, anh tự mình tiếp quản việc thẩm vấn.
Chỉ huy áo trắng quần đen ngồi đối diện, lưng thẳng tắp, ánh sáng nhạt phủ lên vai anh, cả người như gió thanh trăng sáng, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Anh mở miệng, hỏi thẳng:"Chiếc cơ giáp 3S đó từ đâu ra?"
Không khí trong phòng lập tức trở nên nghiêm túc.
Tạ Chước mở to mắt, vẻ mặt ngây thơ: "Giáp cơ giáp 3S nào cơ?"
Đôi mắt Thời Tễ lạnh băng nhìn thẳng vào hắn: "Tất cả cơ giáp cấp 3S trong tám tinh hệ đều đã được ghi chép cẩn thận, trước mặt tôi, cậu không cần giả ngu."
Tạ Chước còn chưa kịp nói gì, Thời Tễ đã tiếp tục: "‘Linh Vũ’ — cơ giáp bay hỗ trợ cấp 3S, tác phẩm cuối cùng của bậc thầy cơ giáp Suer trước khi mất. Lần cuối cùng nó xuất hiện là trong hoàng cung chủ tinh hệ, sau đó thì mất tích bí ẩn."
Ý của Thời Tễ rất rõ ràng: Một vũ khí quý giá bị mất tích ở chủ tinh hệ, vậy mà lại bất ngờ xuất hiện trong tay một thiếu niên tận tinh hệ thứ tám xa xôi, ai mà không thấy kỳ lạ chứ.
Đây mới là lý do anh giữ hắn lại.
Ánh mắt lạnh lùng của vị tổng chỉ huy Liên bang mang theo vẻ thăm dò, là cái nhìn từ trên cao của kẻ quen ngồi quyền lực.
Tạ Chước đối diện ánh mắt đó, trả lời dứt khoát: "Nhặt được."
Đôi mắt dài hẹp của Thời Tễ hơi nheo lại: "Đừng có nói dối."
Có lẽ vì thái độ anh quá lạnh nhạt, Tạ Chước cũng xìu xuống, đến mái tóc bạc rối bù trên đầu cũng cụp theo.
Hắn nhìn thẳng vào Thời Tễ, chậm rãi nói: "Tôi sẽ không nói dối ngài."
Một Alpha trẻ tuổi, trái tim còn nóng rực chân thành, từ đầu tới cuối đều không chút che giấu.
Bầu không khí bế tắc kéo dài.
Ryan đã hóa đá hoàn toàn, tay chân lạnh ngắt.
Thì ra, lúc nghiêm túc, chỉ huy đáng sợ như vậy!
Thời Tễ đứng dậy, vẻ mặt không thay đổi, bước thẳng ra ngoài: "Thả cậu ta."
Ryan phản xạ có điều kiện: "Vâng, tôi lập tức xử tử… Hả? Ể? Thả á???"
Thời Tễ không nói thêm gì, lúc đi ngang qua chỉ lạnh lùng cảnh cáo thiếu niên tóc bạc: "Linh Vũ là vũ khí hỗ trợ, không có khả năng gây sát thương thực tế. Sau này còn dám phô trương ngoài đường, cẩn thận cái mạng chó của cậu."
Nói xong, anh thẳng thừng rời khỏi phòng thẩm vấn, không quay đầu lại.
Ryan mơ màng đi tháo trói.
"A~ Thì ra chỉ huy đang lo cho tôi."
Thiếu niên lập tức đổi giọng, cười đến nỗi xuân tâm rộn ràng.
Ryan - fan cuồng độc nhất của chỉ huy - lập tức bật lại: "Không có!"
Nhưng ba chữ đó với một kẻ si tình như Tạ Chước chẳng khác nào gãi ngứa.
Hắn nheo đôi mắt đào hoa cong cong, vẻ mặt ngông nghênh nhưng rạng rỡ: "Lần đầu gặp lại sau khi trưởng thành, chỉ huy đã lo lắng cho tôi thế này."
"Nếu gặp thêm vài lần nữa, chẳng phải anh ấy sẽ yêu tôi mất sao~"
---
Tác giả có lời muốn nói:
Fan cứng Ryan: ???
Thời mỹ nhân: Tự luyến quá đáng, tụt mood thật sự.