Lúc đang lái chiến hạm tiến vào Học viện Hoàng gia Hertz, Thời Tễ mới cảm thấy cơ thể có gì đó không ổn.

Nóng quá.

Cơn nóng lạ lẫm lan ra khắp người, từng tấc da thịt như bị dòng điện nhỏ quét qua. Y thở gấp dần, nơi đuôi mắt mỏng manh như men sứ phủ lên một tầng sương đỏ.

"8301, ưm..."

Thời Tễ không kiềm được mà khẽ rên.

Ngón tay chống trên bảng điều khiển từ từ siết chặt, khớp xương trắng nõn hơi ửng hồng, mái tóc khẽ động, lộ ra hai chiếc tai mèo trắng muốt mềm mại.

"Chỉ huy, tôi đây."

Giọng máy móc của trí tuệ nhân tạo G8901 vang lên: "Đang tiến hành quét dữ liệu cơ thể cho ngài..."

Dòng điện truyền qua sợi dây thần kinh kết nối với não bộ, chạm đến từng điểm nhạy cảm nhất.

Thời Tễ cắn môi, cảm giác tê dại thấm vào tận xương, xen lẫn chút đau nhức.

Tổng chỉ huy cấp cao nhất của Liên bang chưa bao giờ rơi vào tình trạng chật vật thế này.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

"Nồng độ hormone trong tuyến thể của ngài đang tăng vọt, lượng pheromone đã vượt mức bình thường 400%."

"..."

Giọng Thời Tễ lạnh băng: "Cậu đang nói linh tinh gì vậy? Tôi là Beta!"

Beta thì làm gì có tuyến thể và pheromone.

Trí tuệ nhân tạo đã theo y bao năm chinh chiến, hiếm khi thấy y mất kiểm soát đến vậy. Sau khi đối chiếu dữ liệu, cuối cùng nó đưa ra kết luận:" Dựa trên tình trạng của ngài trong nửa tháng qua—tâm trạng thất thường, chóng mặt, sốt nhẹ, chán ăn, dễ cáu gắt, có khả năng ngài đã bước vào..."

"Cậu nói ai dễ cáu gắt hả?"

Dù có chật vật đến đâu, vị chỉ huy vẫn giữ vẻ lạnh lùng, giọng điệu đầy nguy hiểm.

"…" G8301 dừng lại một chút rồi dứt khoát kết luận: "Kỳ phát tình."

Thời Tễ im lặng trong giây lát.

Nực cười.

Beta mà phát tình? Trò đùa này cũng chẳng khác nào nói hoàng đế cởi truồng chạy vòng quanh phủ tổng thống Liên bang.

Dây thần kinh liên kết có thể đọc được suy nghĩ của y, liền dò hỏi cẩn trọng: "Ngài có từng nghĩ đến khả năng… rằng ngài là một O?"

Thời Tễ nheo mắt, nhìn chằm chằm vào dây thần kinh liên kết trong khoang điều khiển.

G8301 lập tức quay xe: "Ý tôi là… một ly sữa dâu?"

"..."

Mặc dù cảm biến đã phát hiện ra khoang lái tràn ngập pheromone ngọt ngào hấp dẫn, G8301 vẫn khôn ngoan chọn cách im lặng.

Không sao cả. Hệ sao thứ tám, nơi sinh ra vị chỉ huy này, là trung tâm nghiên cứu ABO hàng đầu. Ở đó sẽ có người giải đáp cho y.

Dù gì thì… quân thần có lệnh, thần tử không thể không nghe.

"Phát hiện tình trạng cơ thể bất thường, kích hoạt chế độ hạ cánh tự động. Điểm hạ cánh: Đường bay C5, Học viện Hoàng gia Hertz. Độ cao hiện tại: 32.000 mét. Thời gian dự kiến hạ cánh: 5 phút."

Cơ thể Thời Tễ nóng đến ửng đỏ, chiếc đuôi mèo quấn quanh eo y như sắp bốc cháy.

Y khàn giọng ra lệnh: "Phương án hai."

G8901 dừng lại một giây, sau đó đáp: "Rõ. Kích hoạt chế độ hạ cánh khẩn cấp."

Ngay giây tiếp theo, chiến hạm bạc xé toạc tầng mây, rít gió lao xuống với vận tốc siêu quang, gần như dịch chuyển tức thời.

"ẦM—!"

Đá vụn bay tứ tán, mặt đất rung chuyển.

Đường bay C5 của Học viện Hoàng gia Hertz bị khoét một hố sâu 20 mét, món quà ra mắt mà chỉ huy Thời Tễ để lại cho quê nhà.

"..."

Trên đài quan sát của sân bay.

Hiệu trưởng Hertz và nhóm học viên ưu tú đều chết lặng.

G8301—một trí tuệ nhân tạo—cũng hơi thấy bất an, vội vàng thu mình về khoang chính.

Thời Tễ bị cú sốc khi tách khỏi dây thần kinh liên kết làm tê dại cả da đầu.

Chiếc áo sơ mi y mặc đã bị mồ hôi thấm ướt một nửa, dán sát vào vòng eo thon gọn, xương quai xanh tinh xảo phập phồng theo từng hơi thở.

Một vẻ đẹp thảm hại nhưng lại khiến người khác phải kinh tâm động phách.

Thời Tễ giơ tay áp lên đỉnh đầu, ép hai tai mèo xẹp xuống, sau đó mới mở cửa khoang lái.

–––

Khói bụi vẫn còn lơ lửng trong không trung, hiệu trưởng Hertz cùng nhóm học viên tinh anh đang chờ chỉ huy Liên bang bước ra.

Ngay khi cửa khoang bật mở—

Làn sóng pheromone Omega mạnh mẽ và ngọt ngào lập tức lan tỏa, tràn ngập phạm vi mười cây số xung quanh.

Hiệu trưởng Hertz lập tức biến sắc: "Đây là…"

Pheromone của một Omega cấp cao?!

Những học viên Alpha mặc đồng phục đen phía sau ông, hơn một nửa đều là Alpha chưa trưởng thành, tràn đầy hormone và khao khát chiếm hữu.

Bây giờ, họ đang đối mặt với một Omega thuần khiết chưa bị đánh dấu, lại còn đang trong kỳ phát tình.

Chẳng khác nào ném một chiếc bánh kem ngọt ngào vào giữa bầy sói hoang khát máu.

"Chết tiệt..."

Hiệu trưởng Hertz hốt hoảng hét lên: "Ryan, chặn bọn họ lại!"

Nam sinh Omega với mái tóc xanh lục nhanh chóng lao lên, vung tay ném chiếc giáp cơ giới mini vào không trung.

Một bức tường vô hình lập tức dựng lên, che phủ toàn bộ bầu trời.

Nhưng tất cả đều vô ích.

Alpha phát cuồng lên chẳng khác gì dã thú, hoàn toàn mất kiểm soát. Bọn họ trời sinh đã có khả năng áp chế Omega.

Tấm chắn năng lượng màu xanh vỡ vụn thành từng điểm sáng, tan biến trong gió.

Ryan bị chấn động lùi lại một bước, giọng sốt ruột hét lên: “Hiệu trưởng, ngài mau nghĩ cách đi! Nếu vị chỉ huy này gặp chuyện ở học viện chúng ta, đừng nói là Thiên Thủy Tinh, e là cả tinh hệ thứ 8 cũng bị chôn theo!”

Đây là Tổng chỉ huy của cả tám tinh hệ Liên bang!

Người được chính Hoàng đế đích thân chỉ định!

Hiệu trưởng Hertz lập tức phóng ra áp lực Alpha của mình, giọng nói già nua vang lên trầm đục: “Các em!”

Mơ hồ có thể thấy bước chân của các học viên Alpha hơi khựng lại một chút.

Thấy có tác dụng, hiệu trưởng tiếp tục gọi:
“Các trò yêu của ta!”

Đám học viên mặt không cảm xúc quay đầu nhìn ông một cái... rồi lại lặng lẽ bước vào làn khói mù mịt.

Hiệu trưởng Hertz nghẹn họng: “Không nể mặt thầy chúng bay à?”

“…”

Những học viên còn lại cũng chỉ có thể cố gắng hết sức ngăn Alpha đang mất kiểm soát.

Cùng lúc đó, Thời Tễ cũng chẳng dễ chịu gì.

Dòng pheromone của Alpha cuồn cuộn như thủy triều, xộc đến tứ phía.

Dây thần kinh vốn đã nhạy cảm và yếu ớt của y bị kích thích dữ dội.

Thời Tễ gần như không chịu nổi, khẽ rên một tiếng rồi khụy gối xuống đất.

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần.

Y nheo mắt, nhanh như chớp rút khẩu súng lục bạc bên hông ra, nhắm thẳng vào người phía trước.

Một tay chống đất, trán rịn mồ hôi, vài sợi tóc đen bết dính vào da, gương mặt lạnh lùng xinh đẹp ấy như phủ một lớp băng, vừa quyến rũ vừa mang sát khí.

“Lại gần một bước nữa xem, tôi không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra đâu.”

Súng thần ưng – chưa bao giờ bắn hụt.

Nhưng Alpha đang trong kỳ kích động, mang trong mình khí chất của loài vương giả, làm sao sợ một “Omega”?

Thậm chí chúng còn chẳng phân biệt được đây là vị chỉ huy tối cao.

Trong mắt chúng, y chỉ là một con mồi.

Một con mồi thơm ngon và quyến rũ.

“Chết tiệt…” Thời Tễ căn bản không thể nổ súng với học viên vô tội.

Gương mặt y trầm xuống, ánh mắt chuyển sang nút điều khiển giáp cơ trên cổ tay.
Trong đầu như vang lên giọng nói uy nghiêm của Hoàng đế:

“Cậu đã chọn rời khỏi chủ tinh hệ, thì cơ giáp 5S cũng không còn thuộc về cậu nữa, Thời chỉ huy.”

“Ta sẽ không thu hồi nó, vì nó đã nhận cậu là chủ nhân.”

“Khi nào cậu lại dùng đến nó, thì hãy trở về và thừa nhận thất bại với ta.

–––

Cơ giáp 5S sức mạnh đủ để san bằng cả thế giới.

Đừng nói là Alpha, ngay cả Học viện Hoàng Gia cũng có thể hóa thành bình địa chỉ trong chớp mắt.

Thời Tễ cuối cùng thu ánh mắt lại, ngẩng đầu nhìn đám Alpha đang vây đến gần.

Y khẽ bật cười, môi mỏng thở hắt: “Được thôi, chơi với các cậu một trận miễn phí.”

Nói xong, bật người đứng dậy, một cú đá ngang sắc bén hất văng một học viên ưu tú!

Ngay sau đó, cổ tay y bị ai đó chộp lấy.

Thời Tễ định ra đòn phản công, nhưng đúng lúc bị Alpha chạm vào, cả cơ thể y như bị dòng điện vô hình xuyên qua,  tê dại từng đầu ngón tay đến tận xương sống.

Y gắng gượng, nghiến chặt răng đánh bật đối phương, lảo đảo lùi về sau, gần như quỵ xuống: “Cái quái gì vậy…”

Alpha kia đứng vững, lại tiếp tục bước tới.

Nhưng đúng lúc hắn sắp chạm đến Thời Tễ –

ẦM!

Một tiếng nổ lớn vang lên từ bầu trời!

Cùng thiếu niên ngậm ý cười, giọng nói cà lơ phất phơ, theo sau là đôi cánh cơ giáp đen giáng xuống từ không trung.

“Các anh trai à, đây là cách các anh ‘chào đón’ chỉ huy đấy hả?”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play