Bầu trời mênh mông mờ mịt, mây đen che lấp cả ánh sáng.
Một thiếu niên với mái tóc bạc dài đầy hoang dã từ trên cao lướt xuống, đôi cánh cơ giáp rạch gió vang lên, ánh đen mờ nhạt như khói sương cuồn cuộn tỏa ra.
“Nếu mấy người dọa anh ấy chạy mất…”
Cậu ta lật người đáp xuống từ không trung, cánh cơ giáp đen tan đi như khói. Một đầu gối chống đất, ngẩng đầu lên.
Khóe môi khẽ nhếch, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Thì tôi biết tìm người khiến tôi nhớ thương đâu…”
“Người trong lòng hả?”
Thiếu niên cười đến mức khiến người khác cũng xao xuyến theo, lòng bàn tay vỗ xuống đất, một luồng áp suất vô hình đặc trưng của Alpha lan ra như sóng nước, tạo thành vòng chấn động mạnh mẽ.
Trong tích tắc, toàn bộ các Alpha ở đó đều bị chấn lui một bước, không tin nổi mà nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Ngay cả Thời Tễ cũng phải nghiêm mặt ngẩng đầu lên.
— Tinh thần lực quá mạnh.
Nhưng ngay giây tiếp theo, một Omega mặc đồng phục đen đã chắn trước mặt cậu ta.
Ryan không chút do dự đứng chắn trước chỉ huy, đôi mắt xanh lục nghiêm nghị và lạnh lùng, lớn tiếng chất vấn thiếu niên mang khí thế kinh người kia: “Cậu là ai?!”
“À, quên chưa giới thiệu.”
Thiếu niên chỉnh lại áo khoác đen một cách rất trịnh trọng, hai ngón tay chạm vào thái dương chào nhẹ một cái, sau đó giọng điệu lười biếng vang lên: “Chào các anh, tôi là đàn em của các anh – Tạ Chước.”
“……”
“Cậu nói bậy!”
Ryan căng chặt khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc phản bác: “Trong danh sách của học viện hoàn toàn không có cậu!”
Một Alpha trẻ tuổi và đáng sợ thế này, gần như có thể gọi là thiên tài.
Nếu cậu ta có trong danh sách, làm sao họ lại không biết?
Tạ Chước lười biếng liếc cậu ta một cái, giọng mang theo chút trách móc: “Gì mà gấp vậy, tôi còn chưa nhập học mà. Vừa mới đủ mười tám tuổi liền đăng ký luôn đấy.”
“……”
Thiếu niên mang đường nét khuôn mặt sắc sảo, xen lẫn nét non nớt hoang dã, mái tóc bạc bù xù rực rỡ khiến người ta cảm thấy đúng là kiểu học sinh mới ngổ ngáo, đầy sức sống.
Nhưng tân sinh viên nhà ai có thể hạ gục cả một lớp học trưởng tinh anh hả?!
Ryan nhìn cậu ta đầy cảnh giác.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Tên này đang chém gió.
Ngay sau đó, cậu bị Tạ Chước xách bổng lên như con gà con rồi quẳng thẳng về phía sau, bay thẳng vào đám Alpha.
Từ phía sau vọng lại giọng nói lười nhác: “Tránh ra đi, quỷ đầu xanh, đứng chắn mất bảo bối trong lòng của tôi rồi.”
Ryan: “???”
“Cậu…!”
Ryan theo phản xạ quay đầu định bảo vệ thần tượng của mình.
Nhưng ngay sau đó, cậu trông thấy thiếu niên vừa thần bí vừa nguy hiểm kia, trong chớp mắt lại như thiếu nữ mới yêu, rụt rè áp sát vị chỉ huy.
Thời Tễ cau mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thiếu niên đang từng bước tiến lại gần.
Tuy hầu hết các Alpha đã bị áp chế và dần lấy lại bình tĩnh, nhưng cơn nóng bên trong cơ thể anh vẫn chưa tan đi chút nào, thậm chí sống lưng còn khẽ run.
Thời Tễ chống cùi chỏ xuống đất, gương mặt nghiêng lạnh lùng hoàn mỹ lấm tấm mồ hôi.
Ngón tay anh đã đặt lên khẩu súng thần ưng bên hông.
Chỉ cần tên kia dám manh động, anh sẽ—
“Trời ơi! Mấy người sao có thể để chỉ huy ngồi bệt dưới đất như vậy được chứ?!”
“Quá đáng thật sự! Không nổi giận là mấy người bắt nạt người ta à?!”
Thiếu niên một đầu tóc bạc dựng hết cả lên vì tức, xong lại như chó săn lớn nhà ai nhào tới, mặt đầy xót xa chìa tay ra với anh: “Lại đây nào, tôi bế—tôi bế anh dậy!”
Thời Tễ: “……”
Mọi người: “………………”
Thời Tễ còn chưa kịp phản ứng thì thân thể đã nhẹ bẫng.
Anh… bị bế lên theo kiểu công chúa.
Bế. Công. Chúa.
Bị học sinh Alpha tinh anh vây công cũng chưa từng khiến anh giận đến vậy. Giờ phút này, má anh đỏ lên như lớp sứ mỏng phủ ánh hồng.
Anh nghiến răng giận dữ: “Khốn khiếp! Thả tôi xuống ngay!”
Trong vòng tay thiếu niên là mùi hương trong lành như sóng biển, lẫn với chút mát lạnh của bạc hà và muối tinh, khiến người ta thấy lạ lùng dễ chịu và an tâm.
Tạ Chước cụp mắt, đôi mắt hoa đào dịu dàng nhìn xuống anh.
“Không được đâu, chỉ huy, mấy người kia toàn người xấu, anh không thấy à?”
Giọng cậu ta đầy nghiêm túc, vẻ mặt như đang nói chuyện quốc gia đại sự.
“Họ… ai cũng muốn chạm vào anh.”
“……”
Mấy Alpha xung quanh: tụi này cũng từng thấy mặt dày, nhưng chưa thấy ai mặt dày đến trình này.
Ủa, thế còn cậu thì không à?!
Rồi người cuối cùng ôm được chỉ huy là ai hả?!
“Đi thôi, chúng ta không chơi với bọn họ nữa.”
Tạ Chước cười nhẹ, môi cong thành một đường mềm mại.
“Vút” một tiếng, đôi cánh cơ giáp màu đen sau lưng bung ra.
Luồng khói đen cuộn quanh từng sợi kim loại, khiến gương mặt trắng nõn của cậu càng thêm nổi bật, môi đỏ như máu, trông chẳng khác gì một thiếu niên ác quỷ bước ra từ vùng cấm địa.
Ryan lập tức đuổi theo, hét lớn: “Cậu định đưa chỉ huy đi đâu?!”
Trên không trung, thiếu niên tóc bạc dang chân nhảy lên, bế theo vị chỉ huy lạnh lùng xinh đẹp trong lòng. Hình ảnh ấy như bước ra từ một giấc mơ cấm kỵ vĩnh hằng.
Giọng cậu bay ngược gió, vang vọng xuống mặt đất: “Đừng lo, đi hưởng tuần trăng mật thôi~”
“Đợi đến ngày khai giảng, bọn tôi sẽ về.”
“………………”
Tuần trăng mật cái con khỉ.
Cậu đúng là không biết xấu hổ luôn đấy!
Ryan tức đến tái mặt. Ngày đầu Thời tiên chỉ huy đặt chân đến tinh hệ số 8, đã bị một thiếu niên thần bí bắt cóc… để đi tuần trăng mật?!
Tin này mà truyền ra, e là Hoàng đế bệ hạ sẽ chém bay đầu cả đám bọn họ!
Nhưng mà Tạ Chước thì rõ ràng chẳng quan tâm. Cậu ta chỉ quan tâm một chuyện duy nhất...
“Anh không thích màu đen à?” – Tạ Chước cúi đầu hỏi.
Thời Tễ chẳng thèm thích gì hết.
Bây giờ anh chỉ muốn xuống đất. Nhưng cơ thể lại như bị rút hết sức lực, hoàn toàn bị mắc kẹt trong vòng tay của tên nhóc này.
Tin tức tố trên người thiếu niên tựa như từng đợt sóng biển dâng trào, lạnh dịu nhưng lại nhẹ nhàng bao bọc lấy anh. Hương gió mặn mòi của biển quấn quanh cơ thể, khiến anh... thấy dễ chịu một cách vô lý.
Thật đúng là hết sức nực cười.
Tạ Chước búng tay một cái, đôi cánh cơ giáp đen phía sau tan biến. Ngay sau đó, ánh sáng hồng lấp lánh hiện ra — một đôi cánh tiên màu hồng phấn, long lanh như ánh nước, vỗ nhẹ từng nhịp.
Mỗi cú vỗ cánh đều kéo theo những cánh hoa đào trong suốt rơi lả tả như mưa phùn, phát sáng lấp lánh.
“Thế này có đẹp hơn không?” – Cậu nhoẻn miệng cười, hỏi bằng giọng cực kỳ nghiêm túc.
Thiếu niên khi cười trông thật lóa mắt. Đôi môi mỏng điểm một chiếc răng nanh trắng nhỏ, đầy vẻ tinh quái.
Thời Tễ: “……”
Anh có vẻ giống người thích màu hồng lắm hả?
Cánh hoa rơi nhẹ lên khóe mắt đỏ ửng của Thời Tễ, rồi tan biến không dấu vết.
Tạ Chước vô thức ngây ra một lúc, đến cả âm thanh rất nhỏ bên tai cũng chẳng để ý đến nữa.
Hình như là... tiếng nạp đạn?
Hử?
Chưa kịp phản ứng, giây kế tiếp, khẩu thần ưng bạc đã dí sát vào cổ họng cậu.
Thời Tễ nheo đôi mắt lạnh ẩm ướt, giọng khàn khàn nhưng mang theo mệnh lệnh rắn rỏi: “Ngay bây giờ. Thu cánh, hạ xuống. Nếu cậu làm theo, tôi có thể đảm bảo thời gian cậu ở trong phòng giam sẽ thoải mái hơn chút.”
Gió thổi qua, làm rối tóc bạc bất kham của thiếu niên.
Yết hầu của cậu khẽ nhúc nhích dưới họng súng lạnh ngắt.
Tạ Chước rốt cuộc không nhịn được mà bật cười: “Chỉ huy à, anh đúng là… vong ân phụ nghĩa quá đi.”
Thiếu niên Alpha trẻ tuổi dường như hơi tổn thương, cụp mắt nhìn anh, giọng mềm đi vài phần: “Nếu không có tôi… bây giờ anh biết khó chịu đến mức nào không?”
Thời Tễ đành thừa nhận, mùi hương của tên này… thật sự khiến người ta thấy dễ chịu.
Rõ ràng hắn đang phát tán tin tức tố Alpha an ủi để trấn áp phản ứng của anh.
Tin tức tố này vốn tiêu hao rất nhiều năng lượng, Alpha đâu dễ gì mà xài bừa.
Thời Tễ hơi mệt, khẽ nhắm mắt lại. Hàng mi dài cong vút che đi ánh nhìn, nơi đuôi mắt ươn ướt tựa như kiệt tác chết người.
Nòng súng nâng lên cao hơn, gác dưới cằm của thiếu niên tóc bạc.
Giọng anh nhẹ như hơi thở: “Nghe lời. Có được không?”