Ban đêm, nhiệt độ xuống thấp, tiếng gào của tang thi thỉnh thoảng vọng lại từ xa. Nhưng trong căn phòng nhỏ này, ánh sáng ấm áp vẫn tỏa ra xua tan cái lạnh lẽo của mạt thế.
Trước lời mời ăn mì miễn phí của Tư Nguyệt, cả bốn cô gái đều vui vẻ đồng ý. Thực ra, họ chẳng còn đồ gì đáng giá. Nói không ngoa, với lượng thức ăn, nước uống và dị năng mà Tư Nguyệt sở hữu trong thế giới mạt thế này thì giá trị của cô còn vượt xa mạng sống của họ gấp vô số lần.
Ăn thôi!
Tư Nguyệt giữ lại ba chai nước khoáng cho mình, 35 chai còn lại bị bốn người kia mua sạch rồi. Bánh mì có 39 cái, cũng không còn cái nào. Bánh quy tổng cộng 50 gói nhỏ. Tư Nguyệt ăn một gói, số còn lại cũng được mua hết vì bánh quy dễ bảo quản, để được lâu. Cơm nắm và sandwich thì tùy sở thích mỗi người, cuối cùng ai cũng xách hai túi đầy ắp.
【Đã nhận 1119 tích phân】
【Kinh nghiệm +28, hiện tại: 43/50】
Trước đó, Trương Nghiên Nghiên nạp ba tinh hạch cấp một, được 300 tích phân, tiêu 281, lần này lại nạp thêm một tinh hạch cấp một, tiêu hết sạch số điểm còn lại. Ba người còn lại mỗi người nạp ba viên tinh hạch, tiêu 250 tích phân.
Tại quầy thu ngân, chỉ cần đặt giỏ hàng lên bàn. Trên bàn có gắn một tấm cảm ứng màu đen lớn. Bên trái là máy quẹt thẻ, màn hình tự động hiển thị giá. Chỉ cần chạm nhẹ thẻ vào khu vực cảm ứng là thanh toán lập tức hoàn tất.
“Tích phân có hết hạn không?” Tân Minh Châu tò mò nhìn thẻ tích phân, thuận miệng hỏi.
Tư Nguyệt cười: “Đương nhiên không. Chỉ cần siêu thị này còn tồn tại, tích phân sẽ luôn có giá trị.”
Mì gói đóng thùng cồng kềnh, lại không tiện mang về căn cứ vì thiếu nước nóng. Cả bốn người quyết định ăn luôn tại chỗ.
Hơi nước bốc lên nghi ngút, mùi bò kho thơm lừng lan tỏa. Tư Nguyệt sờ bụng, nhớ lại mình mới ăn một gói cơm nắm nhỏ, cảm thấy thêm một tô mì gói cũng chẳng sao.
Sáng mai ăn sandwich, tối nay làm bữa khuya bằng mì gói vậy.
Nghĩ đến 【logo tuyên truyền đáng yêu】 mà mình đang mong chờ, Tư Nguyệt kéo ghế lại ngồi chung với khách, vừa ăn vừa trò chuyện. Nhân tiện, cô muốn thăm dò thêm thông tin.
“Tôi mới đến khu này,” Tư Nguyệt mở lời, “các cô có thể kể về tình hình xung quanh không?”
Trương Nghiên Nghiên vừa thổi mì vừa nói, mắt hoe đỏ. Trong mạt thế được ăn một món nóng hổi thế này thật chẳng dễ dàng.
“Được, để tôi kể cho ngài nghe.”
Vừa ăn vừa trò chuyện, Tư Nguyệt biết thêm nhiều điều. Nơi này là ngoại ô thành phố B, gần đó có một ngọn núi nhỏ, không quá cao cũng chẳng có thú dữ. Trên núi còn có một cái hồ.
Vị trí địa lý không tệ. Khi mạt thế bắt đầu, nhiều người tranh giành khu vực này. Trên núi từng có một căn cứ của người sống sót nhưng không rõ vì sao, dần dần không còn tin tức gì truyền ra nữa. Có lẽ cả nhóm đã bị xóa sổ.
Bốn cô gái ban đầu định đến đó nương tựa nhưng may mắn chưa lên núi. Họ không dám mạo hiểm khám phá nên đành ở lại đây, sống nhờ vào sự giúp đỡ của hàng xóm. Nhưng hàng xóm cũng chẳng thể hỗ trợ mãi. Gần đây, đặc biệt là Trương Nghiên Nghiên, phải liều mạng ra ngoài tìm vật tư nhưng thu hoạch chẳng được bao nhiêu.
Tân Minh Châu lau mắt kính bị hấp hơi, cảm thán nói: “Vậy nên việc ngài đến đây mở siêu thị thật sự là quá tốt.” Lâu lắm rồi cô mới được ăn mì gói, lâu đến mức cứ ngỡ vị giác của mình đã mất rồi chứ.
Tư Nguyệt ghi nhớ chuyện lạ trên núi, hỏi tiếp: “Vậy quanh đây còn người sống sót không?”
Thân Thiến đáp: “Chừng hơn chục người. Hầu hết người sống sót trước đây đều chạy lên căn cứ trên núi rồi, cũng không thấy quay về đây nữa.”
Tư Nguyệt gật đầu. Hơn chục người cũng không tệ. Hôm nay, chỉ bốn người đã mua hơn một nghìn tích phân. “Các cô sau này có thể quảng bá giúp siêu thị được không?”
“Chắc chắn rồi!” cả bốn đồng thanh đáp.
Ăn xong, họ liền xách túi vật tư cáo từ, tranh thủ trời chưa quá muộn để trở về.
Tư Nguyệt ngồi một mình, ngả lưng ra ghế, chán nản gọi Tiểu Ý: “Tiểu Ý yêu dấu, ngồi một mình buồn quá đi. Bao giờ mới có điện thoại hay thứ gì chơi được đây?”
Tiểu Ý lật đật xem sổ tay nhân viên, khó xử: “Ký chủ tỷ tỷ, hình như không được đâu ạ.”
A, gọi mình là tỷ tỷ luôn! Tư Nguyệt thích thú, tiểu loli đúng là đáng yêu. “Vậy cho ta mượn sổ tay nhân viên xem được không? Ta chán lắm rồi.”
Tiểu Ý ngẫm nghĩ. Hình như không có quy định cấm ký chủ xem? Vậy chắc là được! Nó hào phóng mở giao diện hệ thống, phóng to sổ tay.
Tư Nguyệt liếc mắt, dòng đầu tiên đập vào mắt: Trong thời gian làm nhiệm vụ, không được xem hoặc mượn đọc sổ tay.
…Thôi được. Tiểu loli đúng là ngốc nghếch đáng yêu. Sợ Tiểu Ý bị phạt, cô không xem nữa, về phòng lấy viên tinh hạch màu lam thử hấp thụ để thức tỉnh dị năng.
Thế giới thú vị thế này, sống được bao lâu thì càn quấy bấy lâu!
Một dòng nhiệt ấm áp chảy từ tay tràn vào cơ thể. Tư Nguyệt nhắm mắt, cảm nhận. Rồi đột nhiên, cô ngã vật ra, bất tỉnh.
Sáng hôm sau, Tư Nguyệt bị Tiểu Ý đánh thức. Mở mắt ra, cô nghe thấy tiếng gọi “Lão bản! Lão bản!” từ ngoài cửa.
Liếc đồng hồ, trời đất, đã 9 giờ sáng! Cô ngủ gần như cả ngày! Sao lại bất tỉnh chứ?
“Ký chủ, ký chủ, quên nói với ngài… Thức tỉnh dị năng sẽ ngất đi một lúc…” Tiểu Ý chột dạ. “Nhưng tối qua ta đã khóa cửa, không kinh doanh thêm nữa!”
Đúng là xui xẻo! Tư Nguyệt mở giao diện, thông tin đã cập nhật.
【Dị năng: Hệ chữa trị】
【Cấp bậc: Lv.1】
“Trị liệu á?” Tư Nguyệt bất ngờ. Chẳng phải vô dụng sao? Cô đâu có ý định lập đội đi đánh quái.
Nhưng thôi, hệ thống là “bàn tay vàng” lớn nhất, dị năng chỉ là phụ. Kệ vậy.
Cô vội rửa mặt, thay đồ rồi ra mở cửa buôn bán.
“Bên này rốt cuộc có người không vậy? Nhóm Thân Thiến không lừa chúng ta ra đây chứ?” Một nhóm người gọi vài tiếng, không thấy ai đáp, cũng chẳng dám gọi to vì sợ thu hút tang thi. Họ tụ lại dưới chân tường bên phải siêu thị, thì thầm.
“Không thể thế được,” Thành Vĩnh, anh chàng tóc ngắn thấp bé, gãi mặt. “Tối qua đồ bọn họ đưa đều là thật mà!.”
Thành Húc, dáng người cao to lực lưỡng, lên tiếng: “Vương thúc, Thân Thiến còn từng cứu mạng Tiểu Vĩnh. Sao họ lại lừa chúng ta được?”
Thành Mộng Mộng gật đầu: “Hôm qua họ còn cho bánh mì và bánh quy tươi. Nếu nơi này thật sự có siêu thị thì thật tốt biết bao.”
Vương thúc vẫn nghi ngờ, quay lại nhìn căn nhà bình thường: “Vào xem thử đi!”
Thành Mộng Mộng cau mày: “Nhà vô chủ thì vào, ở đây rõ ràng đã có chủ, thúc đừng gây chuyện nữa.”
Thành Húc và Thành Vĩnh cũng đồng tình.
Vương thúc bị phản đối, mặt liền tối sầm lại, chưa kịp nói gì thì cửa chính có động tĩnh. “Các vị khách quý?”
Tư Nguyệt niềm nở đón họ vào. Anh em nhà Thành lễ phép nói: “Chào lão bản.”
Tối qua, họ định đi ngủ thì Thân Thiến và Trương Nghiên Nghiên gõ cửa, trả lại thức ăn và nước từng mượn trước đây.
Thân Thiến cảm ơn rối rít rồi thì thào: “Ở cuối con phố, chỗ vốn là bãi đất trống có một nữ lão bản tài nguyên dồi dào, dị năng mạnh mẽ mở siêu thị. Dùng tinh hạch là mua được đồ, giá lại vô cùng rẻ. Nếu rảnh, các anh chị nên ghé xem.”
Thành Mộng Mộng túm lấy cả hai: “Khoan đã, sao trên người các cô có mùi mì gói vậy?”
“Siêu thị còn có nước nóng!” Trương Nghiên Nghiên phấn khích. “Cả đồ ăn nữa!”
Thành Mộng Mộng ngỡ ngàng: “Chúng ta đang sống cùng một thế giới chứ?”
Về phòng, anh em nhà Thành nhất trí đi xem thử. Dù không có thật, họ cũng phải ra ngoài tìm vật tư. Nhưng Vương thúc lại phản đối kịch liệt.
“Hai cô nhóc đó nói là thật à? Các ngươi tin sao? Biết đâu chúng lừa cả đám ra ngoài để cướp vật tư!” Ông ta hừ lạnh, tỏ vẻ khinh thường.
Thành Vĩnh vốn mang ơn Thân Thiến lập tức cãi lại: “Vậy thúc đừng đi, ở lại giữ đồ của thúc đi.”
“Ngươi nói chuyện với ai thế? Có cách nói với trưởng bối như vậy à?” Vương thúc nổi giận. Mạt thế rồi, lũ trẻ này dám leo lên đầu ông, chẳng tôn trọng gì cả!
Thành Mộng Mộng ngao ngán. Dù sao Vương thúc cũng là biểu thúc của ba anh em. Trong mạt thế, chẳng ai nói chuyện nhân tình nhưng ba đứa trẻ thật sự không nỡ đuổi người thân ra ngoài tự sinh tự diệt. Chỉ đành cắn rang chịu đựng bao lần ông ta gây khó chịu vô cớ.