“Đến cái nơi thâm sơn cùng cốc này mở siêu thị làm gì?” Phong Viện vẫn nghi ngờ như cũ.

Bốn người bọn họ rất rành khu này. Nói dễ nghe thì là ngoại ô chứ thật ra là khu vực hoang vắng, chưa được quy hoạch hay xây dựng đàng hoàng. Những tòa nhà quanh đây đều cũ kỹ, dân cư thì thưa thớt, chẳng có mấy người sinh sống.

Trước mạt thế, bốn người là bạn cùng phòng ở ký túc xá đại học tại thành phố A. Cuối tuần chán quá nên cả nhóm kéo nhau đến quê Trương Nghiên Nghiên chơi, ai ngờ chẳng thể quay lại được nữa. Mấy năm mạt thế trôi qua, may mắn thay cả bốn đều thức tỉnh dị năng. Nhờ đó mà họ có thể gian nan chống chọi, sống sót đến tận bây giờ.

“Ngốc quá!” Tân Minh Châu hậm hực nói: “Thâm sơn cùng cốc là hồi xưa thôi! Giờ chỗ này có vị trí tốt, có núi có nước, lại gần căn cứ Mồi Lửa nữa!”

Trương Nghiên Nghiên không muốn dài dòng, cô sốt ruột nói: “Lương thực dự trữ của chúng ta sắp hết rồi, mấy ngày nay toàn phải cắn răng nhịn đói. Có cơ hội thế này, mình không muốn bỏ lỡ. Ai biết ngày mai liệu có biến cố gì xảy ra? Các cậu có muốn đi mua đồ với mình không? Lão bản giới hạn số lượng mua, một mình tớ không xách nổi nhiều đâu.”

Tân Minh Châu lại do dự: “Giờ á? Cậu đi một mình thì không sao, cả bọn cùng đi liệu có…”

Dị năng của Trương Nghiên Nghiên là ẩn giấu hơi thở. Chỉ cần không nhảy disco trước mặt tang thi thì mấy con cấp thấp sẽ không phát hiện ra cô.

Thân Thiến kéo Trương Nghiên Nghiên lại, cẩn thận hỏi kỹ về siêu thị. Sau một lúc đắn đo do dự, cuối cùng cô cũng quyết định mạo hiểm một phen. Trương Nghiên Nghiên nói đúng, họ trụ được đến giờ đã là rất miễn cưỡng rồi. Tài nguyên quanh đây cơ bản đã bị lục soát sạch, nếu không bổ sung thêm thì sớm muộn gì cũng chết đói.

“Đi!”

……

Ở phía bên kia.

Tư Nguyệt đang cầm vũ khí, chuẩn bị ra khỏi siêu thị để đánh tang thi. Tinh hạch kiếm được đều phải cống nạp hết cho hệ thống để kinh doanh. Muốn có dị năng thì chỉ còn cách tự tay giết tang thi đào tinh hạch.

“Làm sao để dụ tang thi lại đây hả Tiểu Ý?” 

Tiểu Ý nghẹn lời, không biết trả lời sao. Trong khi các ký chủ khác chỉ mong tang thi cách càng xa càng tốt thì vị ký chủ nhà mình lại tỏ ra vẻ nóng lòng muốn thử.

“Theo lý thuyết thì ngài chỉ cần đứng ngoài kia rồi liên tục phát ra tiếng động là được,”

Tang thi nhạy bén với âm thanh và mùi thức ăn. Tư Nguyệt gật đầu, tháo bỏ ống giảm thanh rồi bóp cò. “Phanh!” Một tiếng nổ chói tai vang lên như xé tan cả không gian.

Tiếng gầm của tang thi lập tức vang lên, chúng điên cuồng lao nhanh về phía phát ra âm thanh. Tư Nguyệt vội vàng chạy về phía cửa siêu thị để nếu không đánh lại thì còn kịp rút vào bên trong. Từ xa, những bóng dáng mờ ảo dần hiện ra. Cô xoa tay, cười khẩy đầy phấn khích:

“Tới đây nào!”

Tiểu Ý muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng: 

“Ký chủ, ngài… ngài nhìn kỹ một chút đi.” 

Tư Nguyệt  khó hiểu, nheo mắt nhìn về phía trước. Một đám tang thi gào thét lao về phía cô, số lượng ngày càng đông, từ hai bên liên tục có thêm tang thi nhập bọn. Nhưng… khoan đã, vài cái bóng dẫn đầu kia…

Trời ạ! Là người mà!  

Tư Nguyệt nhất thời đơ cả não.

“Chạy về hướng có ánh đèn kia mau lên!”

Trương Nghiên Nghiên là người chạy đầu tiên. Vừa trông thấy siêu thị chỉ còn cách mấy bước chân, nước mắt cô suýt nữa đã trào ra.

“Cuối cùng cũng tới! Trời ạ sao tự nhiên lại có kẻ nổ súng gần đây chứ? Lũ tang thi đều phát điên cả rồi!”

Tư Nguyệt càng xấu hổ. Không cần nghĩ cũng biết nhiều tang thi đuổi theo bọn họ như vậy là do phát súng ban nãy của cô. Quá sơ suất rồi! Tư Nguyệt vội nổ súng hỗ trợ, bắn chết đám tang thi chắn phía trước nhóm người Trương Nghiên Nghiên. 

Cả bọn chạy thục mạng tới, cô nghiêng người nhường họ vào cửa.

Tư Nguyệt áy náy: “Xin lỗi…”

Cô chưa kịp nói hết câu thì bỗng một chùm sáng đỏ như ngọn lửa bắn ra từ tay cô gái đeo kính tên Phong Viện. Tang thi cách đó năm bước bị lửa bám vào, vài giây sau đã cháy thành tro.

Tân Minh Châu thả dây leo cuốn lấy con tang thi chạy nhanh nhất phía trước.

Thân Thiến kích hoạt dị năng phòng ngự, dựng một lớp chắn năng lượng ngay trước cánh cửa lớn đang mở toang rồi thúc giục:

“Lão bản, mau đóng cửa lại đi chứ!

”Dị năng ngầu quá! Ánh mắt Tư Nguyệt sáng rực lên, không kìm nổi sự ngưỡng mộ. Cô nhanh chóng giải thích: “Không cần, tang thi vào không vào được đâu.”

Bốn cô gái đồng loạt sững sờ, dị năng đang triển khai vô thức khựng lại một giây. Ngay lúc đó, một con tang thi nhân cơ hội xuyên qua lớp phòng tuyến, lao thẳng vào cửa siêu thị. Tay nó sắp cào vào vai Tư Nguyệt đang đứng gần cửa nhất.

Sắc mặt Trương Nghiên Nghiên lập tức thay đổi, vừa định kéo Tư Nguyệt lại thì thấy tay của tang thi dừng lại giữa không trung. Một lúc sau, nó quay đầu bỏ đi như vừa nãy chẳng có gì xảy ra!

“Hả?” Trương Nghiên Nghiên ngơ ngác.

Cảnh tượng trước mắt thực sự vượt quá sức tưởng tượng của họ.

Chẳng lẽ lão bản cũng có dị năng ẩn giấu hơi thở?

Tư Nguyệt không kịp giải thích, không ra tay là tang thi đi hết mất! Cô vội lắp nòng giảm thanh, bắn một phát vào con tang thi vừa nãy định tóm mình.

Tang thi ngã xuống, Tư Nguyệt mừng rỡ nhưng sau đó lại có chút lúng túng: “Tiểu Ý, làm sao để moi tinh hạch đây?”

Tiểu Ý: “…”

Phong Viện nghỉ ngơi một lát, thấy Tư Nguyệt lúng túng liền lặng lẽ châm lửa. Tang thi lập tức bị thiêu cháy. Lần này phải mất một lúc mới thành tro, để lộ một viên tinh hạch băng lam lấp lánh rơi ra.

“Wow!” Tư Nguyệt vội nhặt tinh hạch bỏ vào ba lô rồi quay sang cảm ơn Phong Viện, có chút áy náy nói: “Hôm nay thật sự xin lỗi nhé, đều do ta bất cẩn.”

Cô chỉ muốn giết tang thi quanh đây nhưng lại quên mất chỗ này đang kinh doanh. Không chỉ lo cho bản thân, cô còn phải đảm bảo an toàn cho khách hàng đến mua sắm. Ít nhất cũng không thể náo động như hôm nay, gây ra động tĩnh lớn đến mức kéo tới cả một đám tang thi như vậy được!

Trương Nghiên Nghiên nhìn quanh, thấy cả nhóm không ai bị thương, vội xua tay:

“Không sao đâu, lão bản! Bọn tôi đến mua đồ đây. Còn thức ăn và nước uống không?”

Tư Nguyệt cười đến cong cả mắt: “Đương nhiên rồi, siêu thị còn có thêm mấy món mới nữa nhé.”

“Món mới?” 

Trương Nghiên Nghiên lao ngay đến kệ hàng, thốt lên một tiếng “Oa…” thật dài. Bốn người còn lại cũng vội chạy theo.

Tư Nguyệt đã sắp xếp lại kệ. Cơm nắm và sandwich nóng hổi được đặt riêng trên kệ thứ hai. Mỗi loại chỉ bày 10 phần, khách mua hết thì tự động bổ sung. Sandwich hôm nay là vị salad rau củ. Phong Viện đứng trước kệ, mắt dán chặt không rời.

Đó là lá rau xanh kìa!

Tân Minh Châu hoảng hốt: “Tớ không nhìn nhầm chứ… Có phải là đang mơ không?”

Phong Viện hít sâu, tự véo lấy tay mình: “Đau lắm, không phải mơ đâu!”

Trong siêu thị sáng rực, sạch sẽ không mùi lạ này, họ như xuyên về trước mạt thế. Những năm tháng khổ sở dường như tan biến.

Thân Thiến vội hỏi: “Lão bản, trả tiền thế nào đây?” Lúc ra khỏi nhà, cô mang theo kha khá tinh hạch để đổi càng nhiều vật tư càng tốt.

“Đến bên này làm thẻ tích phân,” Tư Nguyệt trở lại quầy thu ngân, “ Chuyện vừa nãy thật sự ngại quá, hôm nay tôi sẽ bỏ giới hạn mua hàng.”  Trời cũng tối rồi, chắc không còn khách đến mua nữa.

Hai mắt Trương Nghiên Nghiên sáng lên: “Tốt quá!”

Ba khách mới lần lượt làm thẻ còn Trương Nghiên Nghiên thì đi nhét chocolate, bánh quy, mì bò kho và sandwich salad vào giỏ. Vì không hạn lượng, cô chất đầy đến khi xách không nổi mới dừng.

Tư Nguyệt nhanh tay mua thêm hai giỏ hàng, một bộ bàn tròn kèm theo bốn chiếc ghế đặt đối diện quầy thu ngân. Tổng cộng tốn 17 điểm tích phân.

Ba người làm thẻ xong liền quay lại, chẳng rõ từ lúc nào đã có thêm một bộ bàn ghế xuất hiện. Tân Minh Châu và Phong Viện dường như không để ý, chỉ có Thân Thiến khẽ liếc qua một cái, ánh mắt trầm ngâm suy nghĩ. 

Dị năng của bà chủ bí ẩn này không phải dạng vừa. Nhưng thôi, người ta đã rộng lượng bán đồ với giá rẻ, quan tâm làm gì.

Tư Nguyệt thoải mái ngồi xuống, nhìn bốn cô gái trẻ bận rộn mua hàng. Thân Thiến rõ ràng là người dẫn đầu, không chịu nổi Trương Nghiên Nghiên nhét đồ bừa bãi nên phân công mỗi người xách một ít nước đầu tiên rồi mới đến thức ăn khô dễ bảo quản cuối cùng là món mọi người thích. Ba người còn lại ngoan ngoãn nghe theo, sắp xếp đâu ra đấy.

“Thật tốt...” Tư Nguyệt khẽ cảm thán. Tuy rằng nhìn bề ngoài cô chỉ như một thiếu nữ cùng tuổi với bọn họ nhưng thực chất đã là một ‘lão bánh quẩy’ từng đi qua vô số thế giới. Trải qua biết bao lần sống chết vô thường, sự lạnh nhạt đã sớm ăn sâu vào tận xương tủy Tư Nguyệt. Cô đã quen với việc hành động một mình, không có bạn bè, luôn giữ khoảng cách với tất cả. Loại tình cảm hữu nghị trong trẻo, ấm áp như thế này… cô đã rất lâu, rất lâu rồi không được cảm nhận lại nữa.

“Khách hàng thân mến, các bạn có thể ăn một bát mì ăn liền, tôi mời. Nước nóng ở bên phải nhé!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play