Dẫu vậy, nhịn gần hai năm, Thành Mộng Mộng cũng sắp chịu hết nổi rồi. Cô mất kiên nhẫn: “Thế thúc đi hay không đây? Không đi thì bọn cháu tự đi!”
Người chẳng có bản lĩnh thì tâm tư lại đặc biệt nhạy cảm. Vương thúc thấy chẳng ai đoái hoài thì tức đến nghiến răng: “Đi! Sao không đi!” Lão muốn xem, khi ba đứa nhóc này phát hiện ra cái gọi là siêu thị chỉ là trò lừa, liệu chúng còn dám vênh váo trước mặt lão không!
Bốn người dậy từ sớm, đến nơi thì thấy cửa đóng im ỉm. Vương thúc lải nhải càm ràm, anh em nhà Thành chỉ vờ như không nghe thấy.
Vừa gặp lão bản, Vương thúc lập tức lấy lại tự tin.
Hóa ra là một cô gái mà lại còn trẻ thế này!
Nhìn dáng người, khuôn mặt, đôi tay, chẳng hề giống người từng lăn lộn trong mạt thế. Trắng trẻo, mịn màng, rõ là được nuông chiều từ bé. Vương thúc tấm tắc, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt.
Chắc chắn có “cha nuôi” chống lưng!
Lão ta lắc đầu, chắp tay sau lưng đi xem hàng trên kệ. Giọng lão vang to: “Đồ ở đây lấy từ đâu ra? Có hỏng không? Chẳng ghi hạn sử dụng, ai biết ăn vào có bị trúng độc không!”
Anh em nhà Thành sững sờ nhìn Vương thúc. Chẳng phải vừa nói không được đắc tội chủ tiệm sao? Cả ba theo bản năng lùi một bước như muốn tách biệt khỏi lão ta.
Vương thúc chẳng thèm để tâm, dù có nhớ thì lão cũng chẳng thấy quan trọng. Một cô gái trẻ thì có gì đáng ngại? Giống như Thành Mộng Mộng thôi, dọa vài câu, quát mấy tiếng, thêm vài lời mỉa mai thì kiểu gì cũng sợ đến câm nín. Biết đâu còn được giảm giá, thậm chí cho không vài món thì sao?
Lão cầm chai nước, mắt lóe lên tia tham lam. Nước sạch thế này, đã lâu lắm rồi chưa được uống.
“Đống đồ này cướp từ đâu hả? Người đàn ông của cô không tiện ra mặt nên đẩy cô ra làm bù nhìn à? Ha, cô nhóc, làm ăn thế này không dễ đâu!” Vương thúc đắc ý, giọng điệu như một kẻ chuyên bắt nạt.
Tư Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu. Cô vừa mải xem thông báo chưa đọc trên giao diện hệ thống, chẳng nghe lọt tai lời ông ta nói.
Hôm qua là ngày khai trương siêu thị dưới ánh trăng, doanh thu đạt 2233 tích phân. Rạng sáng, hệ thống tự động phát thưởng, tặng thêm hai thẻ tiện ích và hai thẻ đạo cụ. Hiện tại, ba lô của cô có ba thẻ đạo cụ và năm thẻ tiện ích.
Tư Nguyệt dần hiểu ra: những thứ như thẻ tiện ích hay đạo cụ mà ở các thế giới trước cô cầu còn chẳng được thì hệ thống siêu thị lại dễ dàng phát chỉ với vài lý do nhỏ. Nếu đã vậy, chẳng cần tiết kiệm nữa! Cô vung tay, dùng một thẻ đạo cụ đổi lấy lá chắn phòng ngự, nâng cấp vòng bảo vệ quanh siêu thị.
【Cấp phòng ngự hiện tại: Cấp thấp. Có thể tiêu diệt tang thi cấp thấp; tang thi chạm vào lá chắn sẽ bị giết, tinh hạch tự động vào ba lô chủ tiệm. Tang thi trung cấp và cao cấp sẽ tự động rời đi. Phạm vi phòng ngự hiện tại: 1 mét quanh siêu thị.】
【Quyền hạn chủ tiệm cập nhật: Trong siêu thị, mọi công kích nhằm vào chủ tiệm đều vô hiệu. Nếu người trong danh sách đen cố ý xâm nhập, lá chắn sẽ tự động tấn công.】
Điều kiện tốt thế mà chỉ là cấp thấp! Tư Nguyệt mừng thầm. Tốt, tốt lắm, ngày tháng tươi đẹp còn ở phía trước!
Cô đang mơ màng tưởng tượng thì ngẩng đầu, bắt gặp một gã trung niên mũm mĩm, mặt đầy khinh bỉ, miệng tuôn ra một tràng lời khó nghe.
Tư Nguyệt: “?” Tên ngốc này từ đâu chui ra vậy?
Thành Húc biến sắc: “Thúc nói cái gì vậy?”
Tư Nguyệt mỉm cười nhưng ánh mắt lạnh tanh: “Giờ mà xin lỗi thì vẫn còn kịp.”
Vương thúc thấy Tư Nguyệt vẫn bình thản, càng chắc mẩm cô là quả hồng mềm dễ nắn. Xin lỗi? Mơ đi! Lão ta được đà lấn tới: “Ô, nói trúng rồi hả?” Lão ta nở nụ cười chẳng chút bất ngờ. “Cô nhóc đừng giận, thúc chỉ nói đùa thôi. Nào, kể thúc nghe, đống đồ này từ đâu ra?”
Ông bước đến tấm bảng lớn mới dựng hôm qua, ghi “Quy trình mua sắm” rồi lớn giọng: “Sao lại giới hạn số lượng? Tại sao cấm chúng tôi mua nhiều? Làm ăn thế này không tử tế đâu! Lại còn đắt thế này!”
Thành Mộng Mộng ngỡ ngàng: “Vương thúc, hôm nay thúc bị gì vậy? Đắc tội chủ tiệm, nhỡ họ không bán thì sao?”
Tư Nguyệt mất kiên nhẫn, phẩy tay: “Cho vào danh sách đen.”
Nụ cười đáng khinh của Vương thúc còn chưa tắt thì giây sau, một lực mạnh hất lão ta bay ra ngoài. “Á!”
Tư Nguyệt lạnh lùng: “Các vị mua hay không đây?”
Thành Mộng Mộng thò đầu nhìn ra, thấy Vương thúc chật vật ngã nhào xuống đất, trong lòng khoái chí, thầm nghĩ “đáng đời”. Đối mặt câu hỏi của lão bản, cô vội đáp: “Mua, mua ngay!”
Thành Húc và Thành Vĩnh cũng đã chán ngấy Vương thúc, giả vờ không thấy gì.
Có người dạy cho ông ta một bài học cũng tốt.
Năm ngoái, một cô hàng xóm cũng bị Vương thúc ác ý suy đoán, dẫn đến cãi vã lớn. Cô ấy không chịu nổi, bỏ lên căn cứ. Ba anh em vội vàng bênh vực, cãi nhau với Vương thúc. Ông ta thậm chí đòi đuổi cả ba, còn định đánh Thành Mộng Mộng. Náo loạn nửa ngày, thấy đánh không lại, lão đành mặt dày ở lại, bám dính lấy họ đến tận bây giờ.
Sau trận cãi vã đó, Thành Mộng Mộng tức quá, trốn lên sân thượng, vô tình phát hiện căn cứ trên núi có vấn đề. Nhờ vậy, cô khuyên cả nhà không chạy lên đó, giữ được mạng sống.
Còn Vương thúc? Lão ta ngang nhiên nhận công: “Nếu không có ta, chúng mày sống nổi sao?”
Kẻ phiền phức như lão, đi đâu cũng bị ghét.
Ba anh em nhà Thành tiến đến kệ hàng, lập tức bị choáng ngợp.
Nước khoáng, bánh mì nếp than, bánh quy soda, xúc xích bò, sandwich salad gà, mì bò cay… Đây là thiên đường sao?
Không bận tâm gì nữa, Thành Mộng Mộng vớ giỏ hàng, mua sắm điên cuồng. Trước tiên lấy nước, bánh quy, bánh mì để đầy hạn mức thẻ, sau đó lấy sandwich và cơm nắm. Chỉ có Thành Vĩnh lấy nhiều xúc xích. Tư Nguyệt buồn cười, hình như ai cũng nghĩ lần sau cô sẽ đi chỗ khác, không bán nữa.
Nhưng thôi, cũng là lẽ thường.
“Chúng tôi có thể dùng chung một thẻ không?” Thành Vĩnh hỏi.
Tư Nguyệt đáp: “Hạn mức tính theo thẻ. Nếu chỉ nạp một thẻ, mỗi loại chỉ mua được mười món thôi.”
Ba người tính toán, quyết định mỗi người một thẻ.
Tư Nguyệt nhắc: “Còn một chuyện. Người đàn ông vừa rồi đã bị siêu thị đưa vào danh sách đen. Hàng hóa đến tay ông ta sẽ tự động biến mất. Các vị lưu ý nhé.”
Anh em nhà Thành đồng thanh đáp, giọng hào hứng hơn bao giờ hết.
Họ dùng năm tinh hạch cấp một nạp thẻ, chủ yếu do Thành Húc mang theo. Ba túi hàng lớn và một túi trung, Thành Húc xách nhẹ như không, mặt không đỏ, hơi thở đều đặn. Tư Nguyệt đoán, có lẽ anh ta có dị năng kiểu “sức mạnh”.
Ngoài siêu thị, Vương thúc nằm trên đất, tức đến suýt hộc máu. Lão ta cũng có dị năng, vậy mà bị một cô nhóc “chim hoàng yến” dễ dàng quăng ra ngoài!
Đầu nóng lên, lão mặt mày hung tợn lao về phía siêu thị, định dạy cho nữ lão bản một bài học!
Nhưng chưa kịp bước vào, từ lá chắn trong suốt cách siêu thị một mét có một tia điện bắn ra, đập mạnh vào Vương thúc. Lão ta gào lên thảm thiết.
“Cái gì thế này?”
Chưa kịp phản ứng, tiếng động lão gây ra đã thu hút tang thi đến gần!
Vương thúc thử vài lần, lần nào cũng bị điện giật cháy đen tay. Lão ta mặt mày nhăn nhó nhưng không còn cách nào khác, đành phải chạy trốn trước khi tang thi kéo đến.
Anh em nhà Thành vờ như không thấy, vây quanh Tư Nguyệt: “Cho hỏi, bọn tôi ăn mì gói ở đây được không?” Hôm qua Thân Thiến kể, họ vẫn nhớ rõ.
Vương thúc nào quan trọng bằng đồ ăn nóng hổi!
“Được chứ. Bên kia có nước nóng và bàn ghế.” Tư Nguyệt đáp nhưng tâm trí cô đã dán vào giao diện hệ thống.
Ba người mua 30 món mỗi loại, trừ xúc xích chỉ mua mười, mang về một lượng lớn tích phân. Hệ thống hiện vài thông báo.
【Đã nhận 1474 tích phân】
【Kinh nghiệm +22, hiện tại: 65/50】
【Thăng cấp?】
Tư Nguyệt không chút do dự chọn thăng cấp.
Giao diện hệ thống lóe lên hiệu ứng hoa mỹ, thanh kinh nghiệm kéo dài, chuyển thành “65/200”.
【Chúc mừng ký chủ! Hệ thống đạt cấp 2, tặng gói quà thăng cấp!】
【Thẻ tiện ích ×2, thẻ đạo cụ ×2, kiến trúc 20m² ×1, bữa sáng tiện lợi ×1】
【Sau khi thăng cấp: Hạn mức hàng hóa mỗi ngày tăng lên 150 món, mở khóa nhiều sản phẩm mới; mỗi ngày ngẫu nhiên cập nhật khẩu vị mới, có thể cố định một khẩu vị (đã xuất hiện) mỗi ngày.】