Tư Nguyệt dùng thẻ phương tiện đổi Hệ thống chiếu sáng tự động. Mỗi tầng kệ hàng được gắn đèn LED trắng ở đáy chiếu sáng từ dưới lên. Quầy thu ngân thì bao quanh bởi một vòng đèn trắng và vàng xen kẽ, còn giữa siêu thị treo một chiếc đèn chùm lộng lẫy. Tức thì, cái siêu thị nhỏ xập xệ được nâng cấp, trông ra dáng hẳn hoi.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng lại vào thương thành mua một chiếc ghế giảm giá 50%, chỉ 10 tích phân, đặt sau quầy thu ngân. Ghế này tự điều chỉnh độ cao lưng ghế, có thể ngả thành giường nằm, còn tặng kèm gối cổ mèo dễ thương, gối ôm, đệm lưng và đệm móng mèo. Ngồi lên thoải mái vô cùng.

Tư Nguyệt thư thái tận hưởng một lúc rồi chuẩn bị bắt đầu buôn bán.

Hệ thống của nàng hiện tại chỉ cấp 1, thương phẩm nhập được ít đến thảm thương: nước khoáng, bánh mì, mì ăn liền, xúc xích, cơm nắm, bánh quy. Tất cả toàn là đồ ăn cơ bản, mỗi loại cần 100 tích phân để mở khóa. Sau khi đăng bán, mỗi ngày số lượng bán ra có hạn, chỉ có thể bán tối đa 50 phần. Giá cả thì do nàng tự định.

Đầu tiên, không có nước nóng nên loại mì ăn liền ra rìa. Mua nước sôi thì sao? Nàng xem thử, giảm giá 50% còn 500 tích phân mà nàng hiện chỉ có 470 tích phân, không đủ tiền mua.

Thế là nàng chọn [nước khoáng], [cơm nắm], [bánh mì], [xúc xích], trừ ngay 400 tích phân. Nước và bánh mì để bán còn cơm nắm với xúc xích thì đơn giản là vì Tư Nguyệt muốn ăn.

Đã là thế giới “trừng phạt”, cứ ưu tiên bản thân hưởng thụ trước đã.

Khi nàng xé bao cơm nắm còn ấm nóng, ngoài cửa đột nhiên có động tĩnh. Tiếng tru của tang thi càng lúc càng gần, một người đầy máu lảo đảo xông vào.

[Đinh! Phát hiện lần đầu có người vào siêu thị, mở quyền hạn chủ tiệm: Nếu chủ tiệm không muốn một khách hàng nào đó vào cửa, có thể dùng chức năng cấm vào cửa. Sau khi chặn, hệ thống tự động đẩy người trong danh sách đen ra ngoài lá chắn phòng ngự, không thể vào lại hay sử dụng bất kỳ sản phẩm nào của tiệm.] 

Tư Nguyệt bước ra khỏi quầy thu ngân, chợt nhớ mình chưa có vũ khí. Chức năng này chỉ đẩy ra ngoài lá chắn thôi, muốn diệt tận gốc thì không đủ, phải làm mạnh hơn.

Khi người nằm co ro dưới đất nhận ra sự tồn tại của Tư Nguyệt, nàng đã dùng thẻ đạo cụ đổi [Súng lục tự động ngắm], giấu sau lưng.

“Ngươi ổn không?” Tư Nguyệt hơi nghi ngờ nhân sinh. Bị thương nặng thế này không uy hiếp nàng lắm nhưng liệu có mua nổi đồ của nàng không?

Người kia không nói được, chỉ cố đứng dậy. Hắn vừa động, vết thương liền rách toạc ra, máu tuôn xối xả. Chưa đầy vài giây, phần sàn gần cửa đã loang lổ máu.

Tư Nguyệt nhìn mà xót răng. Khởi đầu đẹp đẽ thật! Vị khách đầu tiên chưa kịp mua gì đã ngỏm thì sao? Xui xẻo quá! Sau này cửa hàng làm ăn kiểu gì đây?

“Tiểu Ý, Tiểu Ý,” nàng gọi hệ thống trong lòng, “Thương thành có gì cứu được không? Đạo cụ dưới 70 tích phân ấy?”

“Ký chủ, đề cử 【Huyết Hoàn】, một thẻ đạo cụ đổi được mười viên.”

Nghe số lượng, nàng càng không nỡ. “Huyết Hoàn bao nhiêu tích phân một viên?” Quý quá thì thôi.

“Một viên 200 tích phân.”

Tư Nguyệt cắn môi: “Đổi đi, coi như cầu may.” Nhưng khoản nợ này vẫn phải ghi nhớ.

Nàng cầm chai nước khoáng, đưa cùng viên Huyết Hoàn qua, nói: “Đây là thuốc cầm máu còn đây là nước, uống xong thì phải trả bằng tinh hạch nhé.”

Người kia khẽ gật đầu, khó nhọc cầm viên thuốc trắng kỳ lạ.

Hắn biết nếu không chữa trị, mình sẽ sớm chết vì mất máu. Đến nước này, có chữa được hay không cũng phải thử.

Thang Kiệt vẫn còn mơ hồ, ý thức lúc tỉnh lúc mê. Đột nhiên, một luồng ấm áp từ bụng lan ra, nhanh chóng chảy đến tay chân và nội tạng. Vết thương ngoài da cũng nóng lên từng đợt, không phải cảm giác bỏng rát đau đớn mà là ấm áp, tràn đầy sức sống.

Không biết đã qua bao lâu, ý thức của hắn đã hoàn toàn tỉnh táo. Điều khiến hắn kinh ngạc là vết thương trên người đã không còn chảy máu, thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng tốc độ lành lại nhanh chóng, có chút hơi ngứa.

Thang Kiệt ngẩn người sững sờ, cho đến khi bị một giọng nữ thiếu kiên nhẫn cắt ngang.

“Này, ngươi ổn chưa?”

Thang Kiệt vội đứng dậy, thần sắc nghiêm túc đầy cảm kích, giọng còn khàn khàn: “Cảm ơn ân cứu mạng, khụ khụ… Vừa nãy ngài nói tinh hạch? Ta có, đều cho ngài, thật sự cảm ơn nhiều lắm.”

Tư Nguyệt tròn mắt nhìn hắn lấy ra ba tinh hạch cấp hai, bảy tinh hạch cấp một đặt lên quầy thu ngân.

Lúc xem quầy thu ngân, nàng đã biết sơ qua tình hình thế giới này.

Trong thế giới mạt thế, tiền tệ là “tinh hạch”, một vật thể đào từ đầu tang thi. Nó cứng chắc, hình dạng cố định không thể làm giả, đặc biệt trong đó chứa năng lượng giúp tăng cấp dị năng nên được dùng làm tiền lưu thông.

Quầy thu ngân của hệ thống có cơ chế đổi tích phân cố định: tinh hạch cấp một đổi 100 tích phân, cấp hai 300, cấp ba 500, cấp bốn 1000… Tinh hạch mang thuộc tính dị năng cộng thêm 200.

Gã này đưa ra tổng cộng 1600 tích phân!

“Hệ thống, tinh hạch dễ kiếm vậy sao?”

“Ký chủ, người sống đến cuối thu năm thứ hai mạt thế phần lớn không phải kẻ vô dụng, có tích lũy là bình thường thôi ạ.”

Có lý. Biết mọi người đều “giàu”, khi định giá sẽ dễ hơn. Tư Nguyệt nói: “Không cần nhiều vậy đâu. Một chai nước khoáng 5 tích phân, một viên Huyết Hoàn 500 tích phân, cộng thêm phí dọn sàn bẩn 100 tích phân, tổng cộng 605 tích phân. Tính tiền đi.”

Thang Kiệt ngơ ngác: “Tích phân là gì?”

Tư Nguyệt chớp mắt, mỉm cười: “Quên giới thiệu, đây là siêu thị ta kinh doanh. Đặt tinh hạch vào máy đổi tích phân dưới kia, ngón tay cái đặt lên cảm ứng vân tay. Khách chưa đăng ký sẽ tự động làm thẻ tích phân.”

Thang Kiệt sững sờ: “Ngài mở siêu thị ở đây?”

Hắn nhìn cô gái trước mặt, giờ mới nhận ra nhiều điểm bất thường.

Đầu tiên là quần áo sạch sẽ, tóc mượt mà bóng loáng, da trắng mịn. Nhìn là biết không thiếu nước, thường xuyên tắm rửa.

Đây là khái niệm gì?

Trong mạt thế, nước vô cùng quý hiếm. Ban đầu, nhiều kẻ ngu ngốc ném xác tang thi xuống sông gây ô nhiễm diện rộng. Mặc dù uống nước này không trực tiếp biến thành tang thi nhưng nó có thể gây ra dịch bệnh nghiêm trọng, cơ thể ngứa ngáy dữ dội, da nổi từng mảng phát ban đỏ trông vô cùng đáng sợ.

Không ai dám trực tiếp lấy nước từ sông  vì nguy cơ ô nhiễm quá lớn. Tốc độ lọc nước và dị năng hệ thủy không theo kịp nhu cầu. Đến giờ, nước sạch trở thành thứ quý giá vô cùng, hiếm như vàng vậy.

Mà cô gái trẻ trước mặt, vừa nãy đưa cho hắn… Thang Kiệt giật mình nhớ ra, đó là chai nước khoáng không ô nhiễm, thứ trước mạt thế khắp nơi đều có nhưng giờ chỉ dành cho nhà giàu!

Thang Kiệt kích động muốn hét lên vài tiếng!

“Ta làm ngay!” Hắn đặt ngón cái lên cảm ứng vân tay rồi bị con số trên bảng tỷ giá bên cạnh thu hút

Tinh hạch cấp một 100 tích phân, một chai nước 5 tích phân vậy chẳng phải một tinh hạch cấp một đổi được 20 chai nước sao?!

“Lão bản, ta đổi hết, đổi nước!”

Tư Nguyệt cười lắc đầu: “Không được đâu, chỉ được mua tối đa 10 bình.”

Lý do giới hạn số lượng này là vì cô vừa kiểm tra phần 【Thông tin】 của hệ thống, trong mục 【Thông tin kinh doanh】. Trước đó, trạng thái này vẫn bị khóa nhưng sau khi vị khách đầu tiên bước vào, hệ thống mới chính thức kích hoạt tính năng này.

Siêu thị [Chưa đặt tên]
Cấp bậc: Lv.1; Loại thương phẩm lên kệ: 4, [Cực kỳ cằn cỗi]; Tổng số khách hàng: 0, [Chẳng ai biết đến]; Doanh thu: 0; Giá trị kinh nghiệm: 0.

Nếu loại thương phẩm lên kệ và tổng số khách hàng có danh hiệu kèm theo, chắc chắn sẽ liên quan đến hệ thống thành tựu. Vậy thì hai chỉ số này cực kỳ quan trọng.

Để một khách hàng mua hết, một ngày nàng chỉ bán được 50 phần, nếu khách sau đến thì sao bây giờ?

Thương phẩm ít, nàng phải tính toán kỹ một chút.

Nghe vậy, Thang Kiệt thất vọng nhưng giây sau lại phấn chấn: “Không sao, 10 chai thì 10 chai!”

Tư Nguyệt nhắc: “Nhưng ngươi mua nhiều như vậy, mang ra ngoài không sợ bị cướp à?”

“Hự.” Thang Kiệt biến sắc, đáy mắt lóe lên hận ý. “Ngài nói đúng, ta vui quá liền quên mất.”

“Cửa tiệm còn nhiều thương phẩm khác, khách có thể xem có muốn mua gì nữa không.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play