“Ai ui Trạch ca, con nhỏ phòng 144 kia vẫn chưa chịu theo ngươi à? Bao lâu rồi? Ta thấy người ta cũng cứng phết đấy, thôi ngươi buông tha đi, ha ha ha! Bị một đứa con gái coi thường cũng có gì mất mặt đâu mà, ha ha ha!”
“Biến!” Gã được gọi là Trạch ca là một tên to con, mặt đen sì như đáy nồi. Bị chế nhạo thế này, hắn tức đến mức muốn đánh nhau, tiếc là trong căn cứ không cho phép ẩu đả. Hắn chỉ có thể trừng mắt nhìn đối phương, lửa giận ngùn ngụt hóa thành sức mạnh. Hắn đấm một phát vào cửa phòng 144, giọng gằn lên hung dữ:
“Đừng giả chết! Ta biết ngươi ở trong đó!”
Tư Nguyệt nhìn cánh cửa rung bần bật vì cú đấm, cả người tê tái.
Sao hệ thống kinh doanh mà cũng phải đối mặt với cái cốt truyện cẩu huyết thế này? Vui vẻ mở siêu thị làm ăn không được sao?
“Con nhỏ không biết điều kia, ta nói cho ngươi nghe, dị năng của lão tử cực mạnh, vừa nãy một mình diệt hơn hai mươi con tang thi! Ha ha ha, trên kia vừa bảo sẽ thăng ta làm phó đội trưởng, mai là có thể vào nội thành rồi! Theo ta, ngươi sẽ được ăn ngon mặc sướng ở nội thành. Còn nếu không theo…”
Gã dừng lại ra vẻ bí hiểm rồi hạ giọng xuống, tự cho là hung tợn: “Ngươi đừng tưởng cả đời trốn trong đó được nhé? Với cái tay chân mảnh khảnh của ngươi, ha ha ha, ném vào đám tang thi là tan xương nát thịt luôn!”
Tư Nguyệt mặt không cảm xúc: “Tiểu Ý, ra đây.”
Tiểu Ý líu lo lật cốt truyện: “Ký chủ, căn cứ này gọi là căn cứ Bình Minh, mới thành lập, chia thành ngoại thành và nội thành. Ngoại thành chỉ cho chỗ ở, còn phải nộp tinh hạch định kỳ. Nội thành thì có điều kiện sống và chữa trị tốt hơn, có thể gia nhập căn cứ kiếm điểm cống hiến đổi vật tư.”
“Gã ngoài kia thế nào?”
Tiểu Ý đọc một hồi, Tư Nguyệt nghe như nghe kể chuyện, cuối cùng cũng hiểu.
Rất cổ điển, rất kịch bản. Gã kia thấy sắc nổi lòng tham, muốn ra tay với nguyên chủ. Nguyên chủ dùng nửa vật tư đổi lấy một ổ khóa lớn. Gã không dám phá cửa vì trong căn cứ, hư hỏng bất cứ thứ gì cũng phải đền bù số tiền khổng lồ.
Ổ khóa ngăn được gã vào nhưng gã vẫn cho người canh ngoài. Nguyên chủ không dám ra cửa, vừa sợ vừa đói, áp lực lớn đến phát điên. Nhân lúc đêm lao ra khỏi căn cứ, chết trong đám tang thi, tan xương nát thịt.
Tư Nguyệt: … Ừm, được rồi. Xem ra không phải xuyên thân, chỉ là ngẫu nhiên nhét một thân phận vào thế giới thôi.
Vậy thì nàng không cần tốn sức xử lý mấy tên pháo hôi này. Đám người theo dõi kia chẳng biết mặt nàng bây giờ đâu.
Tư Nguyệt đợi gã tức tối rời đi rồi ra ngoài hỏi đường, một mạch thuận lợi rời khỏi căn cứ.
Tuy ngoài kia có tang thi, có thể rất nguy hiểm nhưng so với drama trong căn cứ thì ngoài này vẫn tốt hơn.
Dù thế nào đi nữa, nàng sẽ không mở siêu thị trên đất của người khác. Cửa tiệm nhỏ của nàng, phải hoàn toàn là của nàng.
Nhân lúc người trong căn cứ chưa quen mặt cô gái nhỏ ban đầu, nàng chuồn trước vậy.
Tư Nguyệt mở bản đồ vạn năng, lại đau đầu.
Lúc này nàng đã rời căn cứ Bình Minh, tiến vào một vùng núi.
Nếu là thế giới tang thi, càng xa thành phố, càng hẻo lánh thì càng an toàn. Căn cứ Bình Minh nằm giữa vùng núi nối thành phố A và thành phố B, vị trí gần thành phố A hơn.
Nhưng Tư Nguyệt đến để mở siêu thị. Lập ở chỗ quá hẻo lánh, khách đâu mà mua?
Nếu mở siêu thị gần căn cứ… Căn cứ Bình Minh thu thuế nặng, chẳng quan tâm mạng sống người thường. Nếu họ biết Tư Nguyệt có vật tư, xác suất không đến cướp là bao nhiêu?
Tư Nguyệt tính toán, chắc là zero.
Nàng mượn Tiểu Ý cây bút chì, gạch chéo vị trí gần căn cứ Bình Minh.
Thành phố A là đô thị lớn, dân đông. Gần thành phố B thì bình thường hơn, là một nơi nhỏ, dân cư không nhiều, trước mạt thế chỉ là thị trấn cấp huyện. Thành phố A chắc chắn có nhiều người sống sót nhưng tang thi cũng đông không kém. Thành phố B ít người, nguy hiểm cũng ít hơn.
Tư Nguyệt cân nhắc, quyết định đến gần thành phố B tìm chỗ mở tiệm.
Nàng chưa khai phá dị năng, cấp bậc lại thấp, siêu thị chưa có nhiều thứ. Thành phố lớn thì thôi, cứ đến chỗ nhỏ né tạm đã.
Bản đồ vạn năng đúng nghĩa “vạn năng”. Nàng vừa nghĩ, bản đồ thành phố B và vùng phụ cận lập tức hiện rõ.
“Ký chủ chọn xong vị trí thì hệ thống có thể truyền tống thẳng qua đó nha! Khoảng cách truyền tống giới hạn trong 50km.”
Tư Nguyệt mừng rỡ, tiết kiệm bao nhiêu công sức! Không lo nguy hiểm dọc đường nữa.
Gần thành phố B, ngoài căn cứ Bình Minh còn có căn cứ Mồi Lửa và căn cứ Bạch Lang. Căn cứ Mồi Lửa nằm ngay trong thành phố B, còn căn cứ Bạch Lang ở hướng khác, gần phía đông thành phố A hơn.
Bản đồ còn chu đáo hiển thị mức độ nguy hiểm của căn cứ, phong cách lãnh đạo và số lượng người đại khái… Mức nguy hiểm đối với Tư Nguyệt mà nói: Bình Minh bốn sao, hai cái kia đều hai sao. Về phong cách lãnh đạo, khác với Bình Minh ghi rõ “Áp bức”, căn cứ Mồi Lửa là “Ôn hòa” còn căn cứ Bạch Lang là “Rừng cây”.
Rừng cây, ý là luật rừng sao? Nghe có vẻ tàn nhẫn hơn ôn hòa.
Nhưng dù sao mức nguy hiểm không cao. Chỉ cần không tiếp xúc sâu với người trong căn cứ thì chắc không ảnh hưởng gì đến nàng đâu nhỉ? Tư Nguyệt đắn đo, chọn một chỗ không xa cũng không quá gần hai căn cứ, vừa hay nằm ở ngoại ô thành phố B. Ngoại ô cũng có người ở, quanh đó kiểu gì cũng có người sống sót.
“Chọn chỗ này đi, Tiểu Ý, truyền tống!”
Trước mắt lóe lên ánh sáng trắng, Tư Nguyệt nhắm mắt lại. Khi mở ra, siêu thị nhỏ của nàng đã đáp xuống mặt đất.
Tư Nguyệt đưa tay chạm nhẹ vào lá chắn phòng ngự trước cửa siêu thị. Một gợn sóng nước nhàn nhạt lan ra, bao quanh toàn bộ kiến trúc rồi chỉ sau vài giây đã biến mất không còn dấu vết."
[Kiến trúc tự mang lá chắn phòng ngự, cấp bậc hiện tại: Cơ bản; có thể xua đuổi tang thi cấp thấp, tang thi chạm vào lá chắn sẽ tự động rời đi; phạm vi phòng ngự hiện tại: 30cm quanh siêu thị.]
Tư Nguyệt đẩy cửa bước vào. Bên trong siêu thị trống trơn chẳng có gì cả.
“Tiểu Ý, siêu thị chủ thể 20m² là thế này, vậy cái kiến trúc 20m² trong quà tân thủ là gì?”
“Diện mạo bên ngoài giống nhau nhưng siêu thị chủ thể chỉ dùng để kinh doanh. Kiến trúc 20m² kia có thể tự thiết kế và sử dụng hoặc nhập vào siêu thị để tăng diện tích kinh doanh.”
Tư Nguyệt gật gù suy nghĩ, không chọn xác nhập mà đặt nó bên phải siêu thị, mở một cánh cửa nối thông.
Nàng còn chưa có phòng ngủ mà.
[Đinh! Kích hoạt thành tựu ẩn. Tòa nhà đầu tiên là tổ ấm nhỏ của mình ~ Ngài đúng là ký chủ siêu tự yêu bản thân! Tặng gói quà phòng ngủ, có mở không?]
Đến thành tựu ẩn cũng có, không hổ là hệ thống bàn tay vàng. Tư Nguyệt nhấn “Mở”.
[Nhận được: Bộ giường cơ bản ×1, Tủ chứa đồ cơ bản ×1, Phòng vệ sinh nhỏ ×1.]
Bước vào phòng ngủ nhỏ, diện tích rất hẹp nhưng lại ấm cúng. Giường rất lớn, bộ chăn ga gối đệm đều là màu trắng gạo ấm áp. Một ngọn đèn vàng nhạt trên tủ đầu giường, cạnh đó là tủ quần áo. Mở ra thì có sẵn áo sơ mi trắng và quần jeans do hệ thống cung cấp. Phòng vệ sinh nhỏ chỉ 3m², nhét vừa toilet, bồn rửa, vòi sen và máy giặt.
Với Tư Nguyệt hiện tại không có gì trong tay, vậy là đã đủ để sống rồi. Nàng lao lên giường lớn, nệm mềm mại, chăn gối thoảng mùi bột giặt nhè nhẹ. Nằm lên đó, mệt mỏi dần tan biến. Cảm giác quá hạnh phúc khiến Tư Nguyệt ngẩn ra vài giây. Nghỉ đủ rồi, nàng mở giao diện hệ thống, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu.
Mở siêu thị thì đầu tiên cần [Hệ thống thu ngân], mục phương tiện ghi cần 3000 điểm. Tư Nguyệt chẳng nghĩ nhiều, dùng thẻ phương tiện đổi luôn.
Tiếp theo là kệ hàng…
“Ký chủ, hoạt động thương thành mở rồi, ngài vào xem đi.” Tiểu Ý lén nhắc.
Mở hoạt động thương thành, giao diện lạnh lùng ban nãy biến mất, thay bằng màu đỏ rực vui tươi. Chữ Q phiên bản to đùng viết: “Tân nhân bảy ngày vui!”
Liếc thấy kệ hàng ghi “Giảm giá” siêu to, chỉ 10 điểm, giới hạn 2 cái. Giảm giá! Ai mà cự tuyệt nổi giảm giá chứ? Tư Nguyệt đặt hàng ngay.
Bản đồ siêu thị mini hiện lên trên giao diện, Tư Nguyệt đặt hệ thống thu ngân ngay bên phải cửa vào, một kệ hàng bên trái, hơi lệch với quầy thu ngân, cái còn lại đặt đối diện cửa. Hai kệ hàng tạo thành góc vuông.