Thang Kiệt tiến lại gần kệ hàng. Trên kệ bên trái ngoài nước khoáng còn có bánh mì và xúc xích; kệ bên kia lại đặt cơm nắm còn bốc khói nghi ngút!

Hắn sáng mắt lên. Đã bao lâu rồi hắn không được ăn mấy thứ này? Mạt thế gần ba năm, tài nguyên cạn kiệt cũng hơn một năm rồi. Nếu còn tiếp tục như vậy, có lẽ hắn sẽ quên mất cả hương vị của những món này mất. 

“Bánh mì 8 tích phân một túi, xúc xích 3 tích phân một cây, cơm nắm 12 tích phân một cái.”

"Bánh mì, xúc xích và cơm nắm sẽ được làm mới mỗi ngày, mỗi ngày thay đổi một loại. Hôm nay có bánh mì trứng gà chà bông, xúc xích bắp và cơm nắm ức gà xào ớt."

Thang Kiệt không kén chọn, mỗi thứ lấy một cái, tiện thể mua thêm một chai nước. Chẳng buồn để ý đến thứ gì khác, hắn ngồi xổm ở góc tường ăn ngấu nghiến. Cắn một miếng cơm nắm còn nóng hổi, nhai một miếng xúc xích bắp, uống một ngụm nước sạch tinh khiết. Thang Kiệt vừa ăn vừa suýt rơi nước mắt, cảm giác vết thương trên người cũng chẳng còn đau nữa.

[Đinh, đã thu 633 tích phân, tích phân hiện tại: 703.]

[Kinh nghiệm +5, kinh nghiệm hiện tại: 5/50]

[Chúc mừng ký chủ, cửa hàng chính thức khai trương, tặng gói quà khai trương!]

Tư Nguyệt đang dùng thẻ phương tiện đổi [Hệ thống làm sạch tự động] [Hệ thống giám sát toàn diện], nghe thông báo liên tục, cô vội vàng mở mục tin tức ra xem.

Tại sao lại thêm 5 điểm kinh nghiệm? Cô nghĩ một lúc, chắc là do vị khách này mua năm loại thương phẩm khác nhau. Mua hai chai nước chỉ cộng 1 điểm kinh nghiệm.

Xem ra tăng thêm các loại thương phẩm là cực kỳ cần thiết.

“Ký chủ, để nhận gói quà khai trương ngài cần phải đặt tên cho siêu thị trước.”

Tư Nguyệt vốn rất tệ trong việc đặt tên, lăn tăn mãi mới viết “Siêu thị dưới ánh trăng”.

Lấy từ tên mình, nghĩ mãi không ra cái nào hay hơn.

[Nhận được: Thẻ đạo cụ ×2, Thẻ phương tiện ×2, Kiến trúc 10m² ×1, Kinh nghiệm hiện tại tăng gấp đôi (10/50).]

Giờ nàng có hai thẻ đạo cụ và ba thẻ phương tiện. Chưa dùng hết lại có thêm cái mới. Cứ động tí là phát quà thế này sướng quá!

So với bây giờ, ngày xưa nàng sống khổ sở thế nào chứ?

“Lão bản, hôm nay thật sự cảm ơn ngài.” Thang Kiệt đã ăn no, đứng dậy nói. “Mấy tinh hạch này coi như tạ lễ, ta chỉ mang theo được vậy, ngày khác…”

“Thang Kiệt! Thì ra ngươi ở đây à!”

“Cuối cùng cũng tóm được! Ngươi vẫn chưa chết!”

Ngoài cửa ầm ĩ, một đám người lao vào nhắm thẳng Thang Kiệt mà xông tới, chẳng thèm liếc Tư Nguyệt lấy một cái.

Tổng cộng có bốn tên mặt mũi hung ác, tay cầm dao và gậy chùy giơ lên định đập thẳng vào người Thang Kiệt.

Trên dao dính đầy chất lỏng đen sì, nhỏ từng giọt xuống đất theo mỗi động tác.

Một tên định vòng ra sau đánh lén Thang Kiệt. Gã lao thẳng về phía kệ hàng làm kệ kim loại kêu đinh tai. Một túi bánh mì “xoạch” rơi xuống bị hắn giẫm bẹp dí.

Tư Nguyệt mặt đen như đáy nồi.

Đúng lúc chưa thử chức năng chặn. “Tiểu Ý, chặn đám vừa vào!”

Tim Thang Kiệt muốn nhảy ra ngoài. Vết thương của hắn mới bắt đầu lành, chưa khỏi hẳn. Dị năng còn chưa hồi phục, làm sao có thể đánh lại bốn tên này! Đáng ghét! Hơn nữa, siêu thị này… đám người kia chắc chắn sẽ ra tay với lão bản, cướp đi vật tư!

Nghĩ vậy, mặt Thang Kiệt lộ vẻ dữ tợn. Hắn liều mạng rút cạn dị năng, chuẩn bị lấy mạng đổi mạng.

Giây sau, kẻ thù trước mặt biến mất.

Hả?

Hắn ngạc nhiên há hốc miệng, chậm rãi nhìn sang lão bản sau quầy thu ngân. Nàng thậm chí còn chưa cả đổi tư thế ngồi.

Hắn chợt nhớ ra một chuyện.

Lúc bị tang thi đuổi đến đây, rõ ràng sắp bị tóm nhưng từ khi bước vào siêu thị, hắn không hề nghe thấy tiếng gầm gừ của tang thi nữa.

Ánh mắt Thang Kiệt thay đổi hẳn.

Nếu tài nguyên dồi dào khiến người ta thèm muốn thì sức mạnh tuyệt đối mới làm người ta sợ hãi.

Hắn nhìn ra ngoài cửa. Bốn tên ác bá có tiếng trong căn cứ cứ thế bị lão bản dễ dàng ném ra ngoài, chẳng hề cảm nhận được chút dao động dị năng nào.

Tư Nguyệt thì chẳng buồn quan tâm đến thái độ thay đổi của khách hàng. Nàng chỉ xót xa nhìn túi bánh mì bị giẫm bẹp: “Cái này tính sao đây, Tiểu Ý?” Trời ơi, ghét nhất là lãng phí thức ăn!

Tiểu Ý lật sổ tay hệ thống: “Ký chủ, có thể buộc thành viên trong danh sách đen bồi thường.”

“Bồi, bồi, bồi!”

Ngoài cửa, bốn tên côn đồ ngơ ngác.

Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải đang định xử thằng nhóc kia sao? Sao tự dưng bị ném ra ngoài?

Mặt chúng tối sầm, không giấu nổi kinh ngạc.

Tên cầm đầu nhìn vào trong, giờ mới thấy có người sau quầy. Dị năng vừa nãy là của nàng ta? Tạm thời chẳng ai dám động thủ

“Lão đại, làm sao bây giờ?”

Tên cầm đầu không đáp, vừa bước lên trước vài bước thì đột nhiên cơ thể đau nhói. Hắn bất giác dừng chân. Ngay khoảnh khắc ấy, một viên đạn ghim xuống đất ngay trước mặt hắn. Từ trong vọng ra giọng nói lạnh lùng: “Cút xa chút.”

Sắc mặt bốn gã đàn ông càng khó coi nhưng đối phương có vũ khí, dị năng lại quỷ thần khó lường, chẳng rõ gốc gác. Chúng liếc mắt ra hiệu nhau, quay lại trừng Thang Kiệt trong tiệm rồi thấp giọng mắng: “Đồ rùa rụt cổ, chỉ biết dựa vào đàn bà mà sống!”

“Lão đại!” Tên giẫm bẹp bánh mì lúc nãy run bắn một cái, hoảng hốt nói: “Tinh hạch của ta đâu rồi?”

Tên cầm đầu chẳng thèm hỏi, tát thẳng vào mặt hắn: 

“Đồ vô dụng! Rơi ở đâu?”

“Không, không biết…”

Tên cầm đầu chửi thề, vừa chửi vừa lục túi rồi nghẹn họng.

Hắn cũng mất một viên tinh hạch! Trước khi vào siêu thị còn đó mà.

Hắn oán hận quay lại trừng mắt nhìn về phía siêu thị, mặt âm độc: “Nhớ kỹ chỗ này, quay lại sau. Hừ, ta sẽ khiến cô ta phải trả giá!”

[Đinh, đã thu 200 tích phân]

Thang Kiệt thấy sảng khoái chưa từng có, muốn cười to ba tiếng, nhổ nước bọt vào lũ ác bá vừa ăn quả đắng.

Nhưng hắn nhận ra lão bản là người thích sạch sẽ. Dám nhổ, giây sau chắc cùng số phận với chúng.

Hắn cười lấy lòng: “Lão bản, ngài nhận, nhận đi.”

Hắn chỉ hận mình mang ít, chút đồ này sao đủ ôm đùi chứ!

Tư Nguyệt hết kiên nhẫn với đám này, cũng lười nhận (chủ yếu hệ thống bảo không được nhận). Cô nặn ra nụ cười nghề nghiệp nói: “Không cần đâu, siêu thị nhỏ của chúng ta rất tốt với khách hàng, không cần tạ lễ. Nếu được, mong ngài quảng bá tiệm giúp ta.”

Tiễn khách thẳng thừng.

Thang Kiệt tiu nghỉu: “Chắc chắn rồi. Lão bản, mai ta nhất định sẽ quay lại.”

Cửa hàng tốt thế này, phải về báo cho họ hàng bạn bè đến ngay. May mà hắn tỉnh táo chứ nếu nổi lòng tham cướp… Thôi! Đừng nghĩ đến khả năng này nữa!

May mà đám ác bá kia chẳng thấy được đồ trong siêu thị!

Tiễn vị khách đầu tiên, siêu thị yên tĩnh trở lại. Hệ thống làm sạch tự động khởi động, chất lỏng và rác trên sàn biến mất. Tư Nguyệt lắp camera giám sát: mỗi kệ hàng một cái, quầy thu ngân một cái, trước cửa một cái, ngoài cửa một cái.

Xong xuôi, nàng lấy giấy ra viết quy định cho siêu thị. Không quy tắc thì chẳng ra thể thống gì, ngày nào cũng gặp đám ầm ĩ thế này, nàng chắc phát điên mất.

Quy định siêu thị:

1, Không được đánh nhau, gây ồn trong siêu thị.

2. Giữ gìn vệ sinh chung và không phá hoại các vật dụng trong siêu thị.

3. Không được trộm cắp thương phẩm hoặc cướp đồ đã mua của người khác.

4. Không được bán lại, nếu không thương phẩm sẽ biến mất tại chỗ. Người vi phạm bị phạt tiền, nặng thì chặn, vĩnh viễn cấm vào tiệm. Kẻ cố ý tấn công chủ tiệm sẽ có nguy cơ mất mạng. Quyền giải thích thuộc về chủ tiệm Tư Nguyệt.

Hoàn hảo!

Điều 1 và 2 dựa vào camera và hệ thống tự phát hiện. Điều 3 và 4 là nhờ nàng vừa thấy trong đạo cụ thương thành: [Chứng thực quyền sở hữu vật phẩm]

Dùng đạo cụ này, khách quẹt thẻ sẽ tự động xác nhận quyền sở hữu. Nếu vật phẩm rơi vào tay người khác, nó sẽ biến mất ngay lập tức. Thẻ tích phân từ máy đổi cũng được bảo vệ.

Dù là đầu cơ trục lợi hay là cướp bóc thì trước đạo cụ này đều vô dụng. Nó có thể bảo vệ quyền lợi của người tiêu dùng trong siêu thị ở một mức độ nhất định.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play