Hôm nay chỗ bên cạnh Duật Luân trống trơn, Bạch Niên là xin nghỉ đột xuất. Anh ta không hề có thắc mắc mà còn kéo ghế lại gần, thoải mái chiếm đóng ở đó như cái tổ

Tuy nhiên vẻ mặt của anh ta không được tốt lắm, đã mấy ngày nhưng sự phức tạp vẫn chưa giảm bớt

Từ khi Du Vị biết được việc gia đình của mình thì anh ta đã âm thầm điều tra thông tin, biết chút ít về mối quan hệ rắc rối bên đó

“Em đặc biệt đến sớm là đang chờ Niên Niên sao?”

Xuyên Dược từ phía sau đi vào nhẹ nhàng trêu chọc

Thấy đàn anh thì anh ta liền đảo mắt, không có ý định giấu sự khó chịu trên khuôn mặt

“Liên quan gì tới anh?” Duật Luân không đầu không đuôi đáp

Xuyên Dược cười cười rồi nhìn sang chỗ bên cạnh, định hỏi gì đó nhưng Duật Luân nhanh chóng ngắt lời “Bạch Niên xin nghỉ rồi.”

Xuyên Dược hơi khó hiểu nhìn sang, rõ ràng hôm qua còn nhờ anh dạy học tại sao hôm nay nghỉ rồi?

Cái bóng đèn sáng lên trên đầu, như nhớ ra gì đó anh ta đập mạnh tay lên bàn, ngay cả Vọng Dư gần đó cũng giật mình

“Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của em ấy!"

Xuyên Dược ngạc nhiên thốt lên, giọng đầy phấn khích rồi lại buồn bã

“Tại sao em ấy lại không mời anh chứ?”

Duật Luân đảo mắt

“Chắc là bận ở bên—” Vọng Dư còn định bênh vực vài câu, liền bị một giọng nói khác xen vào

“Chắc là bận ở bên tình yêu rồi.” Du Vị vừa nói vừa mở cửa bước vào

Hôm nay ánh mắt của cậu đặc biệt sáng sủa, màu đỏ gợn sóng như ly rượu vang, đôi mắt hơi nheo lại tạo thành một nụ cười. Nhìn là biết tâm trạng không tồi

So với lúc trầm ổn và khó chịu thì bộ dạng vui vẻ này nhìn càng đẹp hơn nhiều

Giống như một bông hoa luôn thu mình nhưng giờ đây bất ngờ nở rộ, khoe sắc đẹp của bản thân 

Vọng Dư cảm thán

Duật Luân đột nhiên im bặt, nhớ tới những lần nói chuyện với nhau bằng vũ lực rồi thầm thở dài

Xuyên Dược lần này mới thực sực chú ý tới cậu đàn em khóa dưới này, suy nghĩ của anh ta liền lóe lên

Còn chưa mở miệng, ánh mắt đang sáng ngời kia liền lạnh lẽo nhìn sang, nhắc nhở

“Hình như sắp vô học rồi.”

Xuyên Dược cứng ngắc rồi theo bản năng gật đầu, xoay người đi ra khỏi lớp

Nhưng chưa đi được mấy bước liền nhận ra, hơn 15 phút nữa mới bắt đầu vào học!

Anh ta thế quái nào lại ngu tới mức đi tin lời của tên nhóc đó? Không lẽ bây giờ còn quay lại sao!? Vừa nhìn là biết bị đuổi đi rồi

____

Ở bên nhà của Bạch Niên đặc biệt im ắng, rõ ràng là tổ chức sinh nhật nhưng không có mặt ai ngoài Bạch An và Bạch Niên*.

*Do khi nhận nuôi thì bà quyết định cho Bạch Niên mang theo họ Bạch chứ thật ra không hề có huyết thống nào nhé

Bạch niên đang chuẩn bị bánh kem trong khi mẹ cậu ta đang trang trí phòng ngủ

Giọng bà hôm nay rất dịu dàng, chứa đầy tình cảm. Trên khuôn mặt cũng được trang điểm kỹ lưỡng, thoạt nhìn cũng chỉ mới u30 nhưng thật ra tuổi thật đã hơn 40 tuổi

“Mẹ, hôm nay mẹ thật xinh đẹp!”

Bạch Niên cười đầy rạng rỡ, hai tay cầm đĩa bánh kem vừa vặn không quá lớn

Ở bên trong phòng cũng đã được Bạch An trang trí rất đẹp, mặc dù toàn là màu đỏ, nhìn qua giống như một cái đám cưới nhỏ

Bạch Niên lúc đi vào liền nhận ra bộ đồ của bà rất hở hang, có chút không phù hợp với tiệc sinh nhật

Bà ta mặc một chiếc váy ngắn tới đùi, ngay cả áo trong còn không mặc, quần thì không biết có mặc hay không

Động tác của Bạch Niên hơi cứng ngắc, cậu không nói gì vì tôn trọng sở thích của mẹ

Bạch Niên làm như không thấy gì mà đặt bánh kem lên một chiếc bàn nhỏ, ở trên đó đã đặt sẵn những món quà do bà chuẩn bị

Tuy nhiên cử chỉ này càng khiến nụ cười của bà ta sâu hơn

Bạch An tiến lại gần đứa con trai trước mặt, ôm lấy cổ và hôn lên môi như mọi khi, rồi bà khẽ lẩm bẩm 

“Mẹ yêu con, chúc Bạch Niên của mẹ sinh nhật vui vẻ.”

Nụ hôn rơi ngay môi của Bạch Niên lúc này không còn sức ấm áp hay an ủi như mọi khi mà là một cảm giác lạnh lẽo, cậu chưa bao giờ muốn trốn tránh nụ hôn của mẹ ngay bây giờ

Rồi một câu nói lơ lửng bên tai cậu

"Cẩn thận tình mẫu tử thành tình yêu nhé.”

Cậu rùng mình một cái, sau đó đẩy nhẹ người trước mặt ra

“Mẹ…hay là chúng ta khui quà ra trước đi?”

Giọng của cậu có chút run nhè nhẹ

Bạch An mỉm cười, xoa đầu con trai mình trước khi dẫn cậu tiến lại gần một hộp quà nhỏ nhắn có giấy gói màu hồng nhạt

Tay của Bạch Niên giật nhẹ rồi định mở quà, giữa chừng bị tay của bà ta giữ lại, bà mỉm cười chậm rãi mở quà giúp cậu

?

Ánh mắt của Bạch Niên mở to, con ngươi co rút lại đầy vẻ kinh hãi

Mẹ của cậu, Bạch An, bà ta lôi từ trong đó ra một hộp bao cao su còn mới

Nhưng trong khi cậu sững người thì bà ta cũng nhanh chóng mở các gói quà to nhỏ còn lại

Bên trong toàn là đồ chơi người lớn, thuốc, những thứ đồi trụy mà cậu chưa tình thấy bao giờ

Đầu óc Bạch Niên choáng váng, không tự chủ được mà lùi lại một bước, lẩm bẩm

“Mẹ?…”

Bạch An ở bên cạnh chỉ mỉm cười, không nói gì

Nhưng trên tay của bà ra là một viên thuốc, khoảng cách nhanh chóng bị kéo gần hơn. Bạch Niên hoảng hốt lùi càng xa cho tới khi đụng vào góc tường

Điều này làm Bạch An không vui, bà ta dừng bước không tiến tới nữa trong khi viên thuốc nhỏ bị bà ta nuốt ực một cái

Không đợi quá lâu trên mặt bà ta đã đỏ ửng, dây áo hơi trượt xuống để lộ khe ngực bên dưới

“Con trai ngoan, giúp mẹ một chút thôi mà..”

Giọng bà ta khàn khàn, có chút khó chịu mà rên rỉ thành tiếng

Bạch Niên như bị sự việc này làm cho chết đứng tại chỗ, bản năng của cậu là muốn làm theo lời của mẹ nhưng tâm trí cậu đủ tỉnh táo để nhận ra tình huống trước mắt là gì

Cậu không biết phải làm gì trong lúc này, sự sợ hãi tràn ngập trong đầu

Cuối cùng là trốn tránh

Bạch Niên nhanh chân chạy tới cửa, muốn vặn tay nắm cửa nhưng cánh cửa đã bị khóa

Sau lớp cửa dày đặc, một giọng nói trong trẻo vang lên

“Sinh nhật vui vẻ.”

Bạch Hi cười toe toét, tay tiện thể cầm chìa khóa vứt vào sọt rác

Bạch Hi và Bạch Án đi kề vai nhau thầm cười nhạo, bỏ lại cánh cửa đã khóa phía sau

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play