Tạ Du – Tạ đại thiếu gia nổi danh ăn chơi trác táng, hơn nữa còn chơi theo cách vô cùng hào nhoáng. Ở tầng lớp thượng lưu Giang Thành, không ai là không biết đến hắn. Nhưng Thẩm Từ chưa bao giờ tiếp xúc với thế giới đó, cũng chưa từng nghĩ sẽ có bất kỳ liên hệ nào với Tạ Du.

Vậy mà đến bây giờ, tất cả những gì y từng có—những thành tựu vất vả đạt được, lòng kiêu hãnh, thậm chí cả tôn nghiêm—đều nhẹ như một tờ giấy trước mặt Tạ Du. Một khi đã lọt vào tay hắn, thứ đó có thể bị đạp xuống đất bất cứ lúc nào, nghiền nát thành bùn lầy dưới đế giày.

——

Chỉ cách một bức tường, Tạ Du đang lật xem báo cáo sức khỏe của Thẩm Từ.

Theo nội dung cuốn tiểu thuyết này, ngay khi bản hiệp nghị được quyết định, Tạ Du lập tức yêu cầu đối phương đi kiểm tra sức khỏe. Nhưng Thẩm Từ chẳng hề phối hợp, vẫn cứ đi làm, đi học như thường lệ. Cuối cùng, Tạ Du trực tiếp sai người lái chiếc Bentley đến chặn ngay trước cửa phòng thí nghiệm, một bộ dạng “không xét thì đừng hòng đi ”, khiến không ít người vây xem. Thẩm Từ chịu không nổi phiền phức này, bất đắc dĩ phải đến bệnh viện.

Tạ Du lật từng trang, càng xem càng cảm thấy khó tin.

Thẩm Từ luôn trong trạng thái sức khỏe kém, mất ngủ, thiếu máu, nhìn con số trên bảng xét nghiệm, Tạ Du thậm chí hoài nghi rằng chỉ cần bị cảm một trận, t cũng có thể bị hạ gục. 

“Đậu má…” Tạ Du nhìn chằm chằm tờ giấy trước mặt, lẩm bẩm với hệ thống: “Mày chắc chắn cái cơ thể này chịu nổi bấy nhiêu cảnh ‘mosaic’ hả? Hai từ ‘mẫu chơi chơi’ này*… liệu có biến thành hiện trường giết người không?”

Hệ thống thản nhiên đáp: Yên tâm đi ký chủ, vai chính trong truyện ngược đều rất dai.”

Không chết được đâu. Mà nếu không đau đớn, thì còn gọi gì là truyện ngược nữa?

Tạ Du: “…”

Hắn liếc mắt nhìn bảng xét nghiệm, lầm bầm: Cmn… cái tổ chức quái gì thế này? Toàn lũ biến thái à?”

——

Đúng lúc đó, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.

Tạ Du vội vàng nhét tập tài liệu vào ngăn tủ đầu giường, đóng chặt lại, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cửa phòng tắm hé mở.

Thẩm Từ mặc vào bộ quần áo kín đáo, cài cúc cẩn thận đến tận xương quai xanh, đứng trước gương chỉnh lại từng nếp áo. Dường như chỉ có lớp vải trắng bệch này mới có thể giúp y tìm được một chút cảm giác an toàn. Sau đó, y hạ mắt, hít sâu một hơi, rồi kéo cửa bước ra.

Đến nước này, trốn tránh đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Hắn điều chỉnh biểu cảm, khiến khuôn mặt trở nên bình thản, rồi mới bước đến bên giường, nhìn về phía người đàn ông nằm trên đó.

Sau đó, y khựng lại.

Vị đại thiếu gia nổi danh ăn chơi trác táng của nhà họ Tạ, lúc này lại đang vùi mặt vào chăn, nửa khuôn mặt cọ vào gối, mái tóc lộn xộn xù lên vài lọn. Khi không còn cái vẻ kiêu căng ngang ngược ban ngày, trông hắn lại có chút… ôn hòa đến bất ngờ.

Hắn đã ngủ rồi

Thẩm Từ lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang ngủ của Tạ Du thật lâu, trong đôi mắt bình thản ấy không có gợn sóng gì, cũng chẳng có cảm xúc gì rõ ràng. Sau một hồi im lặng, y xoay người bước đến đầu giường, đưa tay tắt đèn lớn.

Căn phòng lập tức chìm vào một khoảng tối dịu.

Y quay lại, ngồi xuống sofa phía đối diện, tựa lưng vào gối, khép mắt lại như muốn cho bản thân một chút nghỉ ngơi—dù cho chỉ là về mặt tinh thần.

——

Trong khi ấy, Tạ thiếu gia tưởng chừng đang ngủ rất say, lại đang âm thầm cò kè mặc cả với hệ thống trong đầu.

Hệ thống: “Ừm, để ta xem… toàn bộ phân cảnh không che đã hoàn thành, vai chính biểu hiện đủ cảm giác nhục nhã và bất an, điểm mấu chốt của nhiệm vụ hoàn tất, cơ sở được 80 điểm… Nhưng do thêm vào phân cảnh không cần thiết, trừ 40 điểm… Tổng kết: 40 điểm.”

Tạ Du: “Khoan đã. Ta thêm cái gì mà gọi là ‘không cần thiết’?”

Hệ thống: “Nguyên tác không có nhắc đến việc hỏi ‘từ an toàn’, hành vi này vi phạm thiết lập tính cách nhân vật.”

Tạ Du: “Cái gì cơ? Không phải nguyên chủ là một phú nhị đại ‘chuyên nghiệp’ trong cái trò chơi kỳ lạ đó à?”

Hệ thống: “Đúng thế.”

Tạ Du: “Vậy bình thường, trong mấy trò chơi như thế này chẳng phải nên có thỏa thuận trước về ‘từ an toàn’ à?”

Hệ thống: “… Cũng đúng.”

Tạ Du: “Là một người ‘chuyên nghiệp’, anh ta hẳn phải có sự chuẩn bị chuyên nghiệp tương ứng, bao gồm cả từ an toàn, đúng không?”

Hệ thống: “… Được rồi, vậy trừ 20 điểm thôi. Nhưng cậu biết đấy, cậu không nên hỏi Thẩm Từ có ăn kiêng không, như thế là OOC rồi.”

Câu này đúng là không thể phản bác được. Tạ Du trầm mặc, gật đầu thừa nhận.

Hai bên đạt được thỏa thuận, hệ thống lập tức đóng bảng điều khiển, “tắt máy”.

Một hồi giằng co qua đi, Tạ Du bắt đầu thấy buồn ngủ thật. Hắn gối đầu lên cánh tay, vừa mơ màng vừa nghĩ tới cốt truyện tiếp theo…

Thì bỗng nhiên, một tiếng ho khan nhẹ và đứt quãng truyền đến từ phía sofa.

Hắn hơi nhíu mày, nương theo ánh trăng mờ ngoài cửa sổ, nghiêng đầu nhìn sang.

Thẩm Từ đang gục trán lên gối tựa, lưng cong lại thành một đường khép kín. Một tay hắn chống vào chỗ tựa lưng, tay còn lại siết chặt lấy yết hầu, như thể đang cố gắng hết sức để kìm nén tiếng ho không thể bật ra.

Tiếng ho bị nghẹn ấy….....nghe khô khốc, nặng nề, lại yếu ớt vô cùng.

Chiếc sô pha trong phòng chỉ là loại đơn, Thẩm Từ vóc dáng cao gầy, nằm lên phải co chân lại, cả người cuộn tròn như một con tôm nhỏ. Điều hòa trung tâm khách sạn điều chỉnh nhiệt độ khá thấp, y lại chỉ mặc một chiếc sơ mi mỏng, hơn nửa người còn bị mồ hôi thấm ướt, lúc này đang run lên từng đợt, cố gắng ép giọng xuống, chỉ dằn lại được từng tiếng ho nghẹn nơi cổ họng.

Muốn nuốt trọn tiếng ho ấy vào trong, chắc chắn là rất khó chịu .Tạ Du do dự, ban đầu còn muốn giả vờ ngủ tiếp, nhưng người bên cạnh mỗi lúc một ho dữ dội hơn, cả lưng run rẩy đến mức không thể làm ngơ.

Tạ Du: “…”

Hắn đánh giá lại tiêu chí hệ thống vừa mới đưa ra, cuối cùng duỗi tay bật đèn đầu giường.

Thẩm Từ lập tức cứng người lại.

Tạ Du ngồi dậy, sắc mặt chẳng mấy thân thiện: “Nửa đêm rồi, để người ta ngủ yên cái coi.”

Thẩm Từ cúi đầu, khẽ nói: “Xin lỗi, tôi sẽ cố nén lại.”

“Anh nén cái nổi cái quỷ gì chứ!” Tạ Du trừng mắt nhìn y, khó chịu ném cái gối qua: “Sao lại nằm ở sô pha? Ai bảo anh ngủ ở đó? Còn không mau lên giường!”

“…”

Thẩm Từ khựng lại, không nói một lời, chỉ bắt đầu chậm rãi cởi khuy áo sơ mi.

Tạ Du liếc mắt: “Cởi làm gì, leo lên luôn đi.”

Thẩm Từ sững lại, tay còn đặt trên cổ tay áo, vẻ mặt không rõ là gì: “…Tôi không có đồ thay.”

Tạ Du: “…”

Hắn chẳng hiểu câu đó là có ý gì, lại thấy Thẩm Từ khẽ cười tự giễu, nói: “Thôi vậy, cứ như vậy cũng được.”

Thẩm Từ vòng sang bên kia giường, vẫn mặc chiếc sơ mi mỏng, quỳ xuống giường, trông như đang chờ đợi điều gì đó.

Chẳng hiểu sao, đầu Tạ Du bỗng vụt qua một ý nghĩ khó tin: “Anh ta tưởng mình sắp… xé áo anh ta?”

Hệ thống lặng lẽ nhảy ra: Đối với nguyên chủ mà nói, đúng là quy trình bình thường.”

Tạ Du: “…”

Hắn xoay người nằm nghiêng, quay lưng về phía Thẩm Từ, giả vờ buồn ngủ, giọng lười nhác: “Bảo anh lên giường thì cứ lên, nửa đêm ho sù sụ, ồn đến phát bực. Giấc ngủ ngon của tôi bị anh phá sạch rồi đấy.”

Thẩm Từ sững người, rồi lặng lẽ nằm xuống bên kia giường. Chiếc giường lớn gần hai mét, Tạ Du nằm một bên, không hề có ý định nằm sát lại. Thẩm Từ lưỡng lự, không biết có nên chủ động dịch qua không, thì bất ngờ thấy Tạ Du vươn tay ném một chiếc chăn sang, phủ xuống người ymột cách thản nhiên.

Không quá thân thiết, nhưng vừa đủ ấm áp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play