Tạ thiếu gia lẩm bẩm trong giấc mơ, thanh âm mơ hồ vang lên: “Chậm chạp quá,......... mau ngủ đi.”
Thẩm Từ khựng lại.
Y nhẹ nhàng kéo góc chăn lên.Tấm chăn này thật lớn, dù cả hai nằm ở hai bên giường, giữa họ vẫn có một khoảng cách rõ ràng, như thể một bức tường vô hình ngăn cách. Nhưng tấm chăn lại bao phủ cả hai, mềm mại và ấm áp, còn mang theo hơi ấm từ cơ thể Tạ Du, khiến Thẩm Từ cảm thấy kỳ lạ… nhưng lại thật ấm áp.
Y nằm thẳng người, cơ thể căng thẳng, dường như đang chờ đợi một chỉ thị từ Tạ Du. Tuy nhiên, Tạ Du vẫn im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều vang lên từ phía bên kia.
Tạ Du… dường như đã ngủ say rồi.
Sáng hôm sau, khi Tạ Du thức dậy và rửa mặt, Thẩm Từ đã rời đi.
Trước khi đi, y đã dọn dẹp hết mọi thứ bị rơi vãi trên sàn, nhặt áo khoác trên sô pha lên, trả lại phòng sạch sẽ như cũ, giống như đêm qua chưa từng xảy ra.
Tạ Du cắn răng lật xem cuốn sách quảng cáo bữa sáng của khách sạn, thuận miệng hỏi: “Không mời Thẩm Từ ở lại ăn sáng cùng sao?”
Hệ thống trả lời: “Cậu không cần mời. Thẩm Từ sáng sớm đã đi đến phòng thí nghiệm. Trong thỏa thuận của 2 người không yêu cầu phục vụ buổi sáng.”
Tạ Du gật đầu.
Khi đi học, hắn chẳng phải kiểu học sinh giỏi gì, sáng sớm còn có thể trốn được một lúc, thành tích cũng chỉ ở mức trung bình, là dạng học sinh ngồi ở cuối lớp, đôi khi còn nghịch ngợm, thậm chí chơi cả trò chơi điện tử. Nói chung, hắn và Thẩm Từ, người luôn chăm chỉ học hành, không phải là cùng một kiểu người.
Hắn vội vàng ký kết thỏa thuận một cách sơ sài, rồi ném cuốn sách xuống sô pha và hỏi hệ thống: “Hôm nay có kế hoạch gì không?”
"Có.” Hệ thống đáp, vừa lướt qua nội dung tiểu thuyết. “Hôm nay có một cuộc đua xe.”
Nguyên chủ là một trong những phú nhị đại hàng đầu, rất thích chơi đua xe, bên cạnh đó còn có những sở thích đặc biệt khác.
Tạ Du gật đầu: “Nhiệm vụ quan trọng là gì?”
“Đầu tiên, cậu phải đưa Thẩm Từ tham gia cuộc đua, và ở trước mặt bạn bè, làm cho hắn cảm thấy… thân thể bị ép buộc tiếp xúc.”
Tạ Du nghe đến đó liền hiểu rằng đây lại là nội dung mang tính mosaic. Nhưng dù sao, mosaic vẫn có thể thao tác được.
“Còn gì nữa?” Tạ Du hỏi.
“Hãy khiến y cảm thấy bối rối và bất an. Công khai chiếm hữu, lời lẽ khiêu khích, ép buộc tiếp xúc thân thể, thậm chí làm nhục.”
Như mọi khi, cốt truyện của tiểu thuyết ngược chủ sẽ xoay quanh những yếu tố tương tự. Tạ Du gật đầu hiểu rõ. Cuộc đua xe sẽ diễn ra vào lúc 2 giờ rưỡi chiều, và sau khi ăn trưa, hắn sẽ kịp tham gia.
Hắn gọi điện cho Thẩm Từ: “Đi, tôi đã nói chuyện với vai chính rồi.”
⸻
Trong phòng thí nghiệm, Thẩm Từ tháo găng tay và mở vòi nước.
Găng tay cao su chặt khít, khiến làn da y bị bọc kín suốt nhiều giờ. Khi tháo ra, bàn tay ycó một lớp mồ hôi mỏng. Ánh đèn trong phòng thí nghiệm rọi xuống, làm làn da của y trông như được phủ một lớp men gốm trắng sáng.
Dòng nước chảy qua tay, Thẩm Từ dùng khăn lau sạch. Lúc này, chiếc điện thoại trong túi hơi rung lên, màn hình sáng lên. Thẩm Từ thoáng ngừng lại, nhưng không vội lấy điện thoại, mà tiếp tục rửa tay một cách cẩn thận. Sau khi xong, y mới ngẩng lên nhìn Lý Việt và Hàn Vân Vân: “Nhớ chú ý kiểm tra nhiệt độ trong tủ, cứ mỗi 20 phút ghi chép lại số liệu, nếu có vấn đề gì thì liên lạc với tôi.”
Hai người là học trò mới của y, chỉ mới vào trường, vẫn còn nhiều điều chưa rõ. Họ gật đầu như hiểu: “Vâng, Thẩm học trưởng.”
Thẩm Từ vẫy tay, ra hiệu cho họ tiếp tục công việc. Hàn Vân Vân đi được vài bước, rồi lại quay lại: “À, học trưởng, tuần sau có một hội nghị, thầy giáo bảo anh tham gia.”
Thẩm Từ gật đầu.
Lý Việt bổ sung: “Thầy nói hội nghị này rất quan trọng, bảo anh mặc đẹp một chút.”
Thẩm Từ ngừng lại, sắc mặt không thay đổi: “Ừ.”
Y không có nhiều quần áo lắm.
Lúc này, điện thoại trong túi lại rung lên. Hàn Vân Vân chỉ vào đó: “Học trưởng, điện thoại của anh."
Thẩm Từ nhìn vào màn hình điện thoại, đôi mắt dừng lại khi tên trên màn hình nhấp nháy. Ánh sáng huỳnh lam từ màn hình chiếu vào mắt Y, sâu thẳm như vực thẳm lạnh lẽo.
Hàn Vân Vân đứng bên cạnh, khẽ cẩn thận gọi: “Học trưởng?”
Thẩm Từ đóng điện thoại lại, biểu cảm vẫn lạnh lùng, không một chút thay đổi, chỉ nói: “Có chút việc, tôi phải ra ngoài một chuyến.”
Nói xong, Y không chờ Hàn Vân Vân trả lời, lập tức đẩy cửa kính ra, bước nhanh về phía hành lang, rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.
Hàn Vân Vân nhìn theo bóng lưng của Y, nhỏ giọng tự hỏi: “Sao tôi cứ cảm thấy hôm nay học trưởngcứ lạ lạ thế? Có chuyện gì quan trọng đến mức không thể nói cho chúng ta sao? Mọi khi có các hoạt động hay hội nghị, anh ấy đều sẽ thông báo mà."
Thẩm Từ thực sự không thể chia sẻ với hai người này.
Hôm nay trời âm u, sương mù dày đặc như thể sắp có mưa. Y vòng qua khu vực ngoài viện, để cho cửa sổ phòng thí nghiệm khuất sau tầm mắt, Lý Việt và Hàn Vân Vân không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ phía này, rồi y mới mở điện thoại.
Hai cuộc gọi nhỡ, đều là từ Tạ Du.
Nếu xét theo tính cách của Tạ thiếu gia, không nghe máy sau ba lần gọi liên tục là một tội lớn.
Thẩm Từ đứng trước cửa phòng thí nghiệm, môi y hơi mím lại, không có ý định quay lại, nhưng khi màn hình sáng lên, Tạ Du lại gọi đến.
“Ừ,” âm thanh của Tạ Du lười biếng vang lên: “Sao không nghe điện thoại của tôi?”
Thẩm Từ: “…… Đang làm thực nghiệm, không nghe thấy.”
Tạ Du cười: “Thật sự đang làm thực nghiệm hay đang giả vờ làm thực nghiệm vậy?”
Thẩm Từ cúi mắt: “…… Thật sự đang làm.”
Lý do không nhận điện thoại vì đang bận thực nghiệm vốn không phải là lý do tốt, nhưng Tạ Du rõ ràng không để tâm đến lý do này.
Mặc dù vậy, y vẫn cảm thấy căng thẳng, nhưng Tạ Du chỉ hỏi qua loa, rồi nói chuyện một cách đơn giản, không quên kể về kịch bản: “Có cuộc đua xe ở ngoại ô, chiều nay hai giờ, tôi sẽ qua tòa nhà thực nghiệm đón anh.”
Nguyên chủ vốn là thiếu gia cao cao tại thượng, không bao giờ hỏi Thẩm Từ có thời gian hay không, mà chỉ đơn giản là hắn muốn đi, và Thẩm Từ phải sắp xếp thời gian mà đi cùng.
May mắn là buổi chiều chỉ có thực nghiệm thường kỳ, không có hội nghị quan trọng, buổi sáng có thể tranh thủ hoàn thành công việc.
Trong lúc y đang tạm dừng suy nghĩ, Tạ Du lại nói: “Trả lời .”
Thẩm Từ chỉ có thể đáp lại: “Được.”