Tạ Du từ trên sô pha ngồi dậy, mắt nhìn về phía Thẩm Từ: “Anh…”

— Nói chuyện bình thường đi, đừng có làm vậy!

Thẩm Từ ngẩng đầu lên. Y đã cởi gần hết chiếc áo, chỉ còn lại một phần áo khoác vắt trên cánh tay, lộ ra phần bụng và một đường cong quyến rũ ở hông, phác họa rõ ràng hõm eo và tuyến nhân ngư đầy mê hoặc. Dáng vẻ của y lúc này trông như đang tự giễu, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy ẩn ý. Y hỏi: “Như vậy không đủ sao?”

Tạ Du hơi ngỡ ngàng: “Cái gì?”

Thẩm Từ khẽ cười, giọng trêu chọc: “Công cụ, muốn tôi giúp cậu lấy lại ko?"

Tạ Du: “……?”

Thẩm Từ khẽ cười, sau đó đi về phía tủ quần áo trong phòng khách sạn. Y nhanh chóng quỳ xuống, mở ra một chiếc rương da, hỏi: “Anh muốn dùng cái nào?”

Tạ Du ngập ngừng: “Đây....…”

Trong một khoảnh khắc im lặng, Thẩm Từ hiểu ra. Y đứng dậy, lấy chiếc rương từ tủ quần áo, đặt nó lên bàn trà trước mặt Tạ Du, trào phúng nói: “Tất cả đều muốn dùng sao?”

Chiếc rương này là loại rương da trang trí, độ chắc chắn không cao, vừa ấn xuống đã mở ra. Thẩm Từ cúi người, đẩy chiếc rương về phía Tạ Du. Những đồ vật trong rương lập tức lộ ra, không chút che giấu.

Tạ Du rũ mắt, lướt qua một lượt. Hắn suýt nữa không kìm được mà thay đổi sắc mặt.Hắn chưa bao giờ thấy nhiều loại roi như vậy. Đủ loại chất liệu da, sợi, nhiều loại kiểu dáng khác nhau, có cả gai ngược… Nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng được chúng sẽ đau đến mức nào khi dùng lên cơ thể.

Mấy thứ này… dùng lên cơ thể người sao?

Tạ Du không nói gì, Thẩm Từ cũng im lặng. Cả hai đứng yên, nhìn chiếc rương đồ vật, một không gian tĩnh lặng đầy ngột ngạt. Trong im lặng ấy, ngón tay Thẩm Từ càng siết chặt, như thể muốn vắt kiệt sức lực.

“Thẩm trợ giáo, là kiểu này sao?” Tạ Du liếc nhìn y, cuối cùng lên tiếng, chậm rãi mở miệng: “Tôi là một người rất chuyên nghiệp trong việc này, trước khi tiến hành bước tiếp theo, thực ra còn có một bước nữa…”

Thẩm Từ ngẩng đầu nhìn hắn.Tạ Du khó khăn lắm mới lấy lại được sự bình tĩnh, cố gắng tìm từ ngữ để giải thích về “đặc thù đam mê” của mình, từng câu từng chữ đều được cân nhắc kỹ lưỡng:

“Ách, đầu tiên, chúng ta cần một từ an toàn...." 

“……”

Thẩm Từ hơi ngừng lại, nhíu mày.

Trong những trò chơi kiểu này, để tránh hành động quá mức, thường thì sẽ có một từ an toàn được ấn định trước. Khi một người nói ra từ an toàn, người còn lại phải dừng lại, kết thúc trò chơi, nhằm bảo đảm an toàn. Nhưng đó là cách chơi của người bình thường.

Còn Tạ Du là ai? Là đỉnh cao nhị thế tổ của Giang Thành, từ nhỏ đã quen sống theo ý mình, một cậu thiếu gia ương ngạnh.

 Hắn chơi trò chơi, chưa bao giờ có chuyện ai có thể ra lệnh cho hắn dừng lại. Cứ như vậy, Thẩm Từ không khỏi nghi ngờ liệu có phải Tạ Du chỉ đang thử một trò chơi mới, y dừng mắt nhìn vào khuôn mặt của Tạ Du, hy vọng tìm ra dấu hiệu gì đó, nhưng Tạ Du chỉ thản nhiên nằm trên sô pha, đôi chân dài vắt qua nhau, thần sắc bình thản, miệng cười mỉm như một nhị thế tổ không quan tâm gì đến thế sự, không hề có dấu hiệu nào.

Tạ Du mặc kệ hắn đánh giá, chỉ nhàn nhạt lên tiếng:

“Sao vậy, Thẩm trợ giáo có thích từ an toàn không?”

Thẩm Từ thu lại tầm mắt, bình tĩnh đáp: “Tùy cậu.”

“Tùy tôi? Vậy tôi phải suy nghĩ kỹ lại đã.”

Tạ Du chống cằm, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này mặt trời đang lặn dần xuống, phía Tây Nam có một vệt ánh sáng vàng cam chiếu vào.

Dù phần lớn nội dung trong tiểu thuyết là bị che khuất (mosaic), nhưng vẫn có những miêu tả về bối cảnh, ví dụ như khi Thẩm Từ vào phòng, tác giả mô tả cửa sổ sát đất, với câu “Mặt trời lặn, ánh sáng kim loại tan chảy”, còn khi hai người ngủ, lại nói “Trời đầy sao, bóng đêm dần buông xuống.” Điều này có nghĩa là họ đang trải qua một buổi hoàng hôn dần chuyển sang đêm.

Giờ đã quá 6 giờ, bầu trời chưa hoàn toàn tối, nhưng vẫn còn một khoảng thời gian nữa. Tạ Du cần thêm chút thời gian để chuẩn bị.

Tạ Du như đang suy nghĩ, chậm rãi lựa chọn.

“Ừm, đầu tiên, từ an toàn không thể quá bình thường, như ‘không cần’ hay ‘không thể’, kiểu này quá phổ biến. Ngươi nói ra thì tôi chẳng phân biệt được ngươi thật sự không chịu nổi, hay chỉ là muốn thêm phần kịch tính. Tiếp theo, từ đó cũng không thể quá phức tạp, nếu không đến lúc đó anh sẽ chẳng đủ sức đọc được nữa, ừm… cần một cái gì đó trung tính.”

Thẩm Từ im lặng: “……”

Y bắt đầu không tự nhiên, ngón tay vô thức xoay xoay.

Tạ Du thì vẫn tiếp tục câu chuyện một cách đầy mơ hồ, hắn cố kéo dài thời gian, giữ khoảng cách với Thẩm Từ, chưa từng vượt qua giới hạn nào. Tuy vậy, cách nói chuyện của hắn lại càng thêm lộn xộn. Từ an toàn rõ ràng là một vấn đề rất riêng tư, nhưng Tạ Du lại diễn như thể đây là một bài luận văn của học sinh, vừa không ổn mà lại còn rối rắm. Cứ như thể hắn không đang thương lượng về từ an toàn với sủng vật, mà là đang tìm tên cho một đứa trẻ.

Tạ Du phân tích một hồi, cuối cùng kết luận: “Tóm lại, chúng ta cần một từ ngắn gọn và đơn giản.”

Hắn nhìn Thẩm Từ: “Thẩm trợ giáo, ngươi có ý kiến gì không?”

Thẩm Ai mà có thể có ý kiến với mấy thứ đó chứ?

Y im lặng.

Tạ Du cũng chẳng lấy làm lạ. Trong tiểu thuyết, Thẩm Từ vốn như thế – bề ngoài đẹp đẽ nhưng tính cách lại lạnh lùng đến mức cực đoan, trong xương mang theo sự kiên cường không khuất phục. Cho dù có ký hợp đồng, cũng chưa từng thật lòng phối hợp.

Còn nguyên chủ thì lại đặc biệt ghét cái kiểu cao ngạo mà giới bình dân nuôi lớn đó. Hắn cứ phải bóp nát cái xương cứng cỏi kia, nhào nặn thành món đồ trang trí để trên tay mà thưởng thức, đến lúc đó mới cảm thấy hả giận, thế nên mới hành hạ Thẩm Từ hết lần này đến lần khác.

Thẩm Từ không nói lời nào. Tạ Du đành tự mình diễn tiếp, ánh mắt đảo một vòng trong phòng, rồi dừng lại ở chiếc bình sứ đặt trong tủ kính pha lê của khách sạn – một chiếc tịnh bình thanh hoa cổ điển, thân bình thon dài, đường nét uốn lượn tao nhã, trên mình có vẽ những đóa sen xanh lả lướt. Nhìn nó thanh nhã đoan trang, khí chất ấy, thật ra có vài phần giống Thẩm Từ lúc này.

Thế là Tạ Du hỏi:

“Đồ sứ, dùng từ đó được không? Dễ phát âm, lại ít khi dùng tới.”

Thẩm Từ không trả lời ngay, ánh mắt ban đầu còn hướng ra cửa sổ, giờ lại nhìn về phía Tạ Du, như đang cân nhắc xem tên nhị thế tổ này lại đang giở trò gì.

Tạ Du nghiêng người :“Nói gì đi chứ.”

Thẩm Từ đáp khẽ:“… Được.”

Không khí lại rơi vào im lặng.Lúc này, áo sơ mi trên người Thẩm Từ đã cởi gần hết, lớp da trắng lạnh lộ ra ngoài, nổi cả da gà, nhưng y cũng không tự kéo áo lên lại, chỉ đứng đó, như thể một món hàng hóa không còn sinh mệnh, lặng lẽ chờ người xử lý.

Tạ Du lại liếc ra cửa sổ.

Ngoài trời, ráng chiều đỏ rực trải đầy, mặt trời chưa lặn hẳn, còn khoảng hai mươi phút nữa. Vẫn cần câu giờ.Nói chuyện phiếm thì không ăn thua, giữa hắn và Thẩm Từ vốn chẳng có đề tài gì để nói, nói dăm ba câu là cạn lời. Đoán chừng không kéo thêm được mấy phút, Tạ Du dứt khoát lấy điện thoại ra, gọi một cuộc.

Tiếng chuông vang lên phá vỡ sự im lặng trong phòng, khiến Thẩm Từ khẽ run lên, quay đầu nhìn lại. Tạ Du thì đi tới bên cạnh tủ, cúi đầu nói gì đó, phòng lại rộng, khoảng cách giữa hai người khá xa, Thẩm Từ nghe không rõ, chỉ loáng thoáng mấy từ như “Đúng đúng đúng” với “Đến phòng tôi”.

Thẩm Từ ban đầu còn đứng bình thường, nhưng vừa nghe tới đó thì đột ngột ngẩng đầu, siết chặt lấy vạt áo, không thể tin nổi mà nhìn Tạ Du.

Tạ Du vẫn còn đang gọi:

“Đúng, đúng rồi, 2301, tầng cao nhất, phòng tổng thống.”

Hắn ngẩng đầu, vừa vặn thấy vẻ mặt trắng bệch của Thẩm Từ, không khỏi hỏi:“Sao thế?”

Thẩm Từ siết chặt vạt áo, lực mạnh đến mức gân xanh hiện rõ nơi cổ tay. Y cố gắng kìm nén cảm xúc: “Không… không được.”

Tạ Du hơi nghiêng đầu:“Không được cái gì?”

Thẩm Từ nhắm mắt, thân hình cứng đờ, cả người khẽ run, đến đầu ngón tay cũng run rẩy theo. Y như đang chịu đựng đến giới hạn cuối cùng, ép ra từng chữ:

“Chỉ… chỉ mình cậu thôi… Đừng gọi những người Đúng lúc này, Tạ Du hỏi:“Không ăn hành lá hay là không ăn rau thơm?”

Hai người cùng lúc nhìn về phía đối phương.

Tạ Du hơi ngớ ra:“Hả?”

Hắn đang gọi điện thoại, đầu bên kia cũng đang nói, giọng lại không nhỏ, nên không nghe rõ Thẩm Từ vừa nói gì. Hắn nghiêng đầu hỏi lại:“Cậu ăn kiêng à?”

Tạ Du thật sự không nghĩ ngợi gì nhiều. Còn hơn mười phút nữa mới đến giờ, hắn cảm thấy nếu cứ để không thì chẳng ra làm sao cả, nên tiện tay gọi điện đặt cơm, dựa theo khẩu vị của mình mà chọn vài món. Cũng không phải cố ý phớt lờ Thẩm Từ, chỉ là hắn nghĩ, có hỏi thì Thẩm Từ chắc gì đã trả lời, nên dứt khoát tự chọn cho nhanh. Nào ngờ Thẩm Từ lại phản ứng ngay.

Tạ Du không nghe rõ, nhưng đoán chắc Thẩm Từ vừa nói “Tôi không ăn”. Trong lòng hắn thầm nghĩ: Không hổ là vai chính tiểu thuyết, tương lai đại lão, dù bị dồn ép đến vậy mà khẩu vị vẫn còn kén chọn.

Trong truyện, Thẩm Từ gia cảnh không tốt, thường xuyên ăn cơm ở căng-tin, mấy món đơn giản như đậu hũ trộn hành, rau muống giã tỏi, toàn là rau lá, chẳng mấy khi có thịt. Tạ Du còn tưởng người như hắn dễ nuôi, cho gì ăn nấy.

Nghĩ lại, Tạ Du lại thấy: Thôi thì kén chọn cũng được, nguyên chủ nhiều tiền, mấy món ăn vặt này, nuôi cũng chẳng khó.

Tạ Du đưa điện thoại qua:“Vậy cậu gọi đi.”

Thẩm Từ: “…”

Sắc mặt y thoáng lưỡng lự, những cơ bắp căng thẳng chậm rãi thả lỏng xuống. Y nhận lấy điện thoại, đầu bên kia vang lên giọng nữ nhân viên nhẹ nhàng ngọt ngào:“Xin chào ngài, xin hỏi ngài muốn dùng món gì? Khách sạn chúng tôi nổi tiếng với các món tráng miệng kiểu Pháp, bếp trưởng từng đạt nhiều giải thưởng quốc tế. Xin giới thiệu món gan ngỗng truffle đen và thịt bê sốt thảo mộc…”

Thẩm Từ cảm thấy tình huống này đúng là hoang đường.Khi y còn đang vật vã vì cảm giác nhục nhã khi phải cởi quần áo, thì đầu bên kia điện thoại lại lải nhải kể về truffle đen với thảo mộc sốt bơ. Điện thoại vẫn đang luyên thuyên giới thiệu đủ thứ món cao cấp, Thẩm Từ không trả lời ngay, mà chỉ nhìn Tạ Du, ánh mắt kỳ quái, đột ngột hỏi:

“Cậu gọi cho tôi ăn cơm thật à?”

Tạ Du đáp như điều hiển nhiên:“Tất nhiên là gọi rồi, sao lại không cho ăn?”

Hắn trả lời theo phản xạ, nhưng vừa nói xong thì biết mình hớ. Tạ đại thiếu gia xưa nay nổi tiếng kén sạch, đặc biệt không thích để người khác ăn uống trong phòng mình, nhất là sau những cuộc “vui vẻ”. Trước giờ chưa từng cho ai ăn tối qua đêm.

Nhưng lời đã nói ra, Tạ Du cũng không tính rút lại, chỉ khoát tay ra hiệu cho Thẩm Từ chọn món.

Đầu dây bên kia nhân viên vẫn đang thao thao bất tuyệt, Thẩm Từ cũng chẳng muốn nghe lâu, tùy tiện gọi hai món rồi im lặng.

Hơn mười phút sau, nhân viên đẩy xe phục vụ gõ cửa, bày biện cả bàn đồ ăn. Tạ Du ra hiệu cho Thẩm Từ ngồi xuống, rồi quay sang lướt điện thoại. Nguyên chủ là phú nhị đại ăn chơi trác táng, mấy đứa bạn thân cũng chẳng tốt đẹp gì. Trong nhóm chat có một nhóm gọi là “Tổ F1”, chuyên tám chuyện mờ ám, bây giờ đã nhảy đến 99+ tin nhắn. Tạ Du vừa mở ra thì thấy có người tag mình.

Hà Trí Viễn: “@Tạ thiếu, cái cậu đó xử lý xong chưa?”

Hà Trí Viễn: “Trông không tệ nha, khí chất cao ngạo thật sự. Tôi còn chưa chơi trò ‘giáo sinh danh tiếng’ đâu đấy, Tạ thiếu đúng là có số hưởng.”

Hà Trí Viễn: “Khi nào chơi chán rồi thì để tôi nếm thử với?”

Tạ Du không nói gì. Mấy tên bạn đều là hạng nhị thế tổ đầu óc bẩn thỉu, ăn nói thiếu suy nghĩ khiến người ta chán ghét. Hắn đang định thoát ra thì lại thấy một tin nữa.

Lý Dương: “Ồ, lại có mục tiêu mới à? Trông vậy chắc tối nay Tạ thiếu không online rồi?”

Tạ Du lúc này mới gõ chữ: “Online.”

Nhóm này toàn là mấy đứa nhà giàu rỗi hơi. Trong đó, Lý Dương là người tương đối bình thường, đam mê chơi game, lúc nào cũng thiếu đồng đội, nên hay kéo Tạ Du chơi cùng. Tạ Du vốn cũng đang rảnh, liền đồng ý ngay.

Ăn xong, hắn đeo tai nghe vào, ngả người nằm lên sofa, chẳng liếc Thẩm Từ lấy một cái, chỉ chăm chú chơi game đến tận mười giờ tối mới ngáp một cái rồi đứng dậy.Thẩm Từ ngẩng đầu, dõi mắt nhìn theo hắn bước vào nhà tắm.

Qua lớp kính mờ, tiếng nước vang lên đều đặn. Tạ Du tắm xong, quấn áo choàng tắm dài đi ra:

“Đi tắm đi.”

Đây là một trong số ít những câu thoại trong nguyên văn không bị che. Hắn nhìn Thẩm Từ từ đầu đến chân, ánh mắt tuần tra trên người y một lượt, rồi hờ hững nói:

Anh nên biết phải làm thế nào.”

Thẩm Từ sững lại một giây, sau đó lặng lẽ đứng dậy đi vào phòng tắm. Trên gương mặt không hề có lấy một tia cảm xúc. Chỉ đến khi cánh cửa khép lại, hoàn toàn ngăn cách tầm mắt của Tạ Du, y mới dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, nhắm mắt lại, im lặng đến mức không nghe thấy cả hơi thở của chính mình.

Giữa căn phòng khách sạn rộng hơn hai trăm mét vuông này, chỉ có nơi này – phòng tắm – là đủ để tạm thời cất giấu một Thẩm Từ đã rạn nứt.Nhưng dù vậy,y không dám, cũng không thể chậm trễ quá lâu.

Sau vài giây im lặng ổn định cảm xúc, Thẩm Từ giơ tay mở vòi hoa sen. Nước ấm từ đỉnh đầu dội xuống, tràn qua làn da, từng tia nước bắn tung tóe. Chỉ đến lúc này, y mới nhận ra—bàn tay đang cầm vòi hoa sen của mình, lại đang run rẩy.

Bởi vì ngoài cánh cửa kia, người đang ngồi đó… tuyệt đối không phải kẻ lương thiện.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play