Hệ thống: "Đúng vậy, dự tính sau một giờ nữa, nhân vật chính sẽ gõ cửa phòng của cậu."

Tạ Du: "Vậy thì ta cần làm quen với kịch bản trước."

Thời gian có hạn, chỉ còn một giờ, mà Tạ Du hoàn toàn không có kinh nghiệm diễn xuất, thậm chí chưa từng tham gia một vở kịch tiếng Anh khi còn ở trung học. Tuy nhiên, may mắn hắn không phải là người quá nghiêm túc. Trong cuộc sống hàng ngày, hắn thường không chú tâm và cũng không quá nghiêm khắc, nhưng hắn có một điểm chung với nhân vật chính. Chỉ cần nắm vững lời thoại, khả năng sai sót ngoài kịch bản có lẽ không lớn.

Tạ Du mở kịch bản ra và bắt đầu đọc.

Tuy nhiên, chỉ mới vài dòng, tay hắn đã dừng lại.

, ****】
***, *******】

Tạ Du nhíu mày: "Đây là cái gì?"

Mosaic?

Hắn tiếp tục lướt qua vài đoạn nữa, và vẫn chỉ thấy những phần bị che mờ.

【 Chỉ thấy Tạ Du ***, *********, ***. 】
【 Thẩm Từ *********, **. 】
【 Tạ Du ***** Thẩm Từ *******, *******, Thẩm Từ **, Tạ Du *****. 】

Tạ Du: "……?"

Hắn gõ nhẹ vào màn hình hệ thống: "Hệ thống, có chuyện gì vậy? Hai người này sao lại bị che mờ?"

Phòng hơi ẩm, hơi nước dày đặc có thể đã xâm nhập vào hệ thống, gây ra trục trặc.

Hệ thống dừng một lát rồi trả lời: "Vì là hệ thống xuyên không mới nhất, tôi không bị nước vào đâu."

Tạ Du chỉ vào màn hình: "Vậy cái này là sao?"

Hệ thống lúng túng một chút, có phần e dè: "...... Đây là để che chắn một phần cốt truyện."

Tạ Du: "Vì sao?"

Hệ thống nhỏ giọng: "Vi phạm thuần phong mỹ tục."

Tạ Du: "……"

Rốt cuộc là cái loại tiểu thuyết gì mà có thể xuất hiện nhiều phần vi phạm thuần phong mỹ tục như thế này?

Tạ Du cảm thấy có điều không ổn.

Hắn tiếp tục lướt qua kịch bản và thấy rằng hầu hết các phần đều bị che mờ, còn lại là những mảnh rời rạc của cốt truyện. Tạ Du đoán rằng hắn sẽ phải sửa lại cốt truyện của nhân vật chính.

Là một NPC trong tiểu thuyết, nhiệm vụ của hắn là khiến nhân vật chính, Thẩm Từ, trải qua một cuộc sống đầy đau khổ, nhưng không được vi phạm giới hạn của kịch bản, hắn chỉ có thể hành hạ nhân vật 9 về mặt tinh thần và thể xác.

Ở phần cuối của tiểu thuyết, Thẩm Từ bị tổn thương tinh thần nặng và phải dùng thuốc để duy trì sự sống. Tuy vậy, Tạ Du không tha cho y, trái lại, thái độ lạnh lùng của Thẩm Từ càng làm tăng ham muốn chinh phục của Tạ Du. Hắn càng ngày càng tàn nhẫn, khiến Thẩm Từ suýt nữa không thể chịu đựng nổi.

Một thời gian sau, khi Tạ Viễn Sơn, cha của Tạ Du, không chịu nổi cảnh con trai mình mãi mê đua xe và ăn chơi cùng đám bạn hồ bằng hữu cẩu của hắn, đã đưa Tạ Du ra nước ngoài học, để Thẩm Từ không còn cơ hội tiếp cận hắn.

Ba năm sau, khi Tạ Viễn Sơn qua đời, Tạ Viễn Hải, chú của Tạ Du, tiếp quản công ty. Thẩm Từ cũng tốt nghiệp và gia nhập công ty, dần dần trở thành người thân tín của Tạ Viễn Hải và một nhân vật quan trọng trong thành phố Giang Thành.

Tạ Viễn Sơn qua đời, Tạ Du không còn tiền sinh hoạt, hắn đành quay về nước nhưng bị Thẩm Từ sai người đuổi ra khỏi sân bay và ép phải vào khách sạn. Trong khách sạn đó, Thẩm Từ đã bẻ gãy từng ngón tay của Tạ Du, khiến hắn không thể làm gì ngoài việc chịu đựng cơn đau.

Ngày xưa, Tạ Du, vốn là thiếu gia giàu có, giờ đây lại thảm hại như một con chó mất chủ, kêu la,cầu xin sự tha thứ. Nhưng Thẩm Từ thì chỉ thờ ơ nhìn hắn, rồi sau đó giả vờ chữa bệnh, tuyên bố với xung quanh rằng Tạ Du bị bệnh tâm thần và đưa hắn vào bệnh viện tâm thần, giam giữ trong một phòng nhỏ suốt nhiều năm, xung quanh là hàng chục vệ sĩ để tránh việc hắn trốn thoát.

Nguyên chủ, không thể chịu đựng được sự sỉ nhục này, đã phản kháng kịch liệt, cố gắng liên lạc với bạn bè, nhưng đều bị Thẩm Từ ngăn cản hoàn toàn. Cuối cùng, hắn trở nên điên loạn và qua đời tại bệnh viện tâm thần vào năm 20 tuổi.

Câu chuyện đến đây thì kết thúc, nhưng Tạ Du đã hoàn thành phần diễn xuất, còn lại của hệ thống không có bất kỳ phản ứng nào.

Tạ Du thở dài: "Vậy là sao, tôi phải đóng vai một kẻ ngốc nghếch, bị bẻ gãy ngón tay, rồi sống nốt cuộc đời ở bệnh viện tâm thần sao?"

Hệ thống nhanh chóng giải thích: "Không phải như vậy, lúc bị bẻ gãy ngón tay, tôi sẽ giúp cậu giảm bớt cảm giác đau đớn. Cậu chỉ cần giả vờ đau đớn là được. Còn khi ở bệnh viện tâm thần, chỉ cần khi Thẩm Từ đến thăm, cậu cần diễn kịch, còn lại cậu có thể sống bình thường."

Tạ Du gật đầu: "Vậy thì còn có thể chấp nhận được."

Nhìn chung, hắn chỉ cần làm vài năm của một phú nhị đại, sống nốt phần đầu của cốt truyện, sau đó đi du lịch một chút, còn phần sau chỉ cần đóng vai nền,  rồi sẽ thoát khỏi thế giới này. Cuộc sống như vậy vẫn khá dễ chịu.

Tuy nhiên, vấn đề là hắn không biết phải bắt đầu từ đâu trong phần đầu của câu chuyện.

Tạ Du xem lại cuốn tiểu thuyết, nhưng không thể tìm ra lời thoại rõ ràng từ mớ mosaic đó.

Hắn hỏi: "Vậy sao tôi có thể diễn được?"

Hệ thống ho một tiếng: "Mặc dù không thể tái hiện nội dung nguyên bản, nhưng tôi có thể cung cấp một vài gợi ý."

“Tạ Du - nhân vật này được thiết kế cực kỳ đơn giản. Hắn vốn chỉ là một NPC pháo hôi trong truyện ngược chủ, thiết lập lại là loại thường thấy : kiêu ngạo, ương ngạnh, đầu óc rỗng tuếch, kiểu con ông cháu cha. Cậu chỉ cần bám sát phương diện này để diễn là được, hành vi không cần phải quá khớp so với thiểu thuyết gốc.”

“Còn về phần những nội dung bị che khuất…….."

Hệ thống hơi khựng lại, con trỏ trên màn hình nhấp nháy liên tục, như đang chần chừ, lại như do dự. Cuối cùng, nó nửa giấu nửa lộ, chậm rãi gõ ra hai chữ—

“mẫu.”

“Chính là cái này.”

Tạ Du nhìn vào màn hình,vẫn cảm thấy không hiểu.

"……?"

Dù chưa từng yêu đương, thể loại tiểu thuyết đọc cũng chẳng sâu, nhưng không ăn qua thịt heo cũng gặp qua heo chạy,này hai chữ “ mẫu ”này, hắn vẫn nhận ra được.

Hệ thống giải thích: "Chính là như vậy."

Tạ Du cảm thấy hoang mang. Cốt truyện này có liên quan đến một sở thích đặc biệt, khiến hắn không thể nào diễn tốt 

Tạ Du: “……”

Dựa theo miêu tả trong tiểu thuyết, nguyên chủ không chỉ có sở thích đặc biệt, mà còn rất chuyên nghiệp, có thể chơi đủ loại trò biến thái, máu me đến mức rợn người. Tiểu thuyết vì thế mà bị che mờ dày đến mức còn hơn cả tường thành, khắp nơi đều là nội dung giới hạn độ tuổi.

Mà Tạ Du, tuy cũng không phải hạng học sinh gương mẫu, trốn tiết, đánh nhau, thậm chí từng lén lái xe, nhưng so với nguyên chủ, hắn vẫn còn kém xa cả vạn dặm.

“Không được.” Tạ Du đóng cốt truyện lại, “Chuyện này ta chỉ sợ làm không nổi, ngươi đi tìm người khác đi.”

Hắn tự thấy bản thân chưa đến mức biến thái như nguyên chủ, cũng không tài nào diễn ra hiệu quả như vậy.

Hệ thống hoảng hốt, con trỏ trên màn hình chớp nháy liên tục: “Nhưng sau khi nguyên chủ biến mất, cậu cũng không thể tiếp tục sống sót.”

Điều kiện của hệ thống là hoàn thành toàn bộ nội dung tiểu thuyết, sau đó mới có thể sống lại ở thế giới thực. Nếu Tạ Du không hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, vậy sau khi cốt truyện kết thúc, hắn cũng sẽ không thể tồn tại.

Tạ Du nhún vai: “Vậy thì ta cũng làm không nổi.”

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, sống mười mấy năm trong thân phận phú nhị đại thế này cũng đã lời rồi. Nhưng bảo hắn đóng vai một kẻ biến thái, ỷ vào thân phận mà áp bức nhân vật chính, còn phải diễn nguyên nửa cuốn tiểu thuyết giới hạn độ tuổi… nghĩ thôi đã thấy ghê tởm.

Tạ Du vừa khoác áo gió, cài xong dây lưng, xách túi chuẩn bị rời đi, dáng vẻ không chút do dự, rõ ràng là “thứ không phụng bồi”. Hệ thống thấy vậy liền vội vàng lên tiếng:

“Ký chủ, cậu không phải muốn hoàn nguyên 100% sao?”

Tạ Du dừng bước, quay đầu lại.

“Hầu hết nội dung trong tiểu thuyết đều bị che mờ, khiến cho việc tái hiện chính xác gặp khó khăn. Cậu chỉ cần hoàn thành các nút thắt quan trọng trong cốt truyện, giữ mức tái hiện lại từ 60% trở lên là được.”

Tạ Du hờ hững hỏi: “Nút thắt quan trọng?”

“Đúng vậy.” Hệ thống giải thích, “Ví dụ như lần này, cậu và Thẩm Từ gặp nhau trong khách sạn. Chỉ cần nhập vai nguyên chủ, khiến nhân vật chính nảy sinh 【 khó chịu 】 cùng 【 nhục nhã 】, thì coi như hoàn thành. Không cần cứng nhắc bám sát từng chi tiết của cốt truyện. Còn về cách thực hiện, cậu có thể tự do điều chỉnh.”

Tạ Du suy nghĩ một lát, rồi ngồi trở lại ghế.

60%, chấp nhận được.

Hắn không rành về lĩnh vực này, hiểu biết có hạn, chỉ có thể cau mày đọc lại một lượt tiểu thuyết, thử phân tích nội dung. Nhưng còn chưa nghĩ ra được gì, chuông cửa đã vang lên.

Hệ thống nhắc nhở: “Thẩm Từ đến rồi.”

Thời gian vừa tròn một giờ.

Tạ Du gật đầu, gác chân lên bàn trà, tìm một tư thế thoải mái, rồi lười biếng hướng về phía cửa ra hiệu bằng cằm:

“Vào đi.”

Ngoài cửa im lặng một thoáng, rồi cánh cửa chậm rãi mở ra. Một thanh niên bước vào, ánh mắt lướt qua Tạ Du rồi lập tức rũ xuống, tránh tiếp xúc đối diện với hắn. Dưới cái nhìn đánh giá của đối phương, y bước lên hai bước, sau đó đứng yên bất động.

Phải thừa nhận, Thẩm Từ rất đẹp.

Người thanh niên sau này sẽ trở thành đại lão oai phong một cõi ở Giang Thành, nhưng hiện tại vẫn còn quá trẻ. Dáng người cao gầy, trên người là chiếc sơ mi trắng cũ kỹ, cổ áo đã giặt đến bạc màu. Quần dài cũng không khá hơn, phai màu đến mức nhìn không ra màu gốc. Không biết y đã mặc nó bao lâu, chỉ thấy đôi chân lộ ra dưới ống quần thẳng tắp, thon dài, mắt cá chân đường nét tinh tế, rất thích hợp để người ta nắm thử.

Tạ Du nhướng mày: “Thẩm trợ giảng?”

Tên của Thẩm Từ xuất hiện trong sơ yếu lý lịch mà Tạ Viễn Sơn đưa cho hắn—trợ giảng trong dự án A.

Lần đầu tiên gặp mặt, Tạ Viễn Sơn cũng có mặt. Khi đó, ông ta đè bả vai Tạ Du, giới thiệu:

“Đây là Thẩm trợ giảng.”

Tạ Du từ nhỏ đã vô pháp vô thiên, ngay cả cha ruột cũng không gọi một tiếng tôn trọng, càng không cần nói đến một trợ giảng xa lạ. Hắn tùy tiện đánh giá đối phương từ đầu đến chân, ánh mắt lướt qua gương mặt, dừng lại trên bộ quần áo cũ, cuối cùng dừng ở mắt cá chân thon gầy.

Mãi đến khi Tạ Viễn Sơn nhíu mày quát:

“Nhìn cái gì mà nhìn?”

Trước mặt người ngoài, nguyên chủ ít nhiều vẫn phải nể mặt cha hắn một chút, nên mới nhướng mày gọi một tiếng “Thẩm trợ giảng” cho có lệ.

 Nhưng bị ép buộc gọi người, một nhị thế tổ như hắn rốt cuộc nuốt không trôi cơn tức này. Đến khi quay đầu đưa bản 《 hiệp nghị bao dưỡng 》 cho Thẩm Từ, hắn vẫn gọi y là “Thẩm trợ giảng”, giọng điệu tràn đầy châm chọc.

Nghe thấy cách xưng hô này, Thẩm Từ không phản ứng gì.

Tạ Du vươn tay: “Hiệp nghị đâu?”

Thẩm Từ khựng lại một chút, sau đó đưa văn kiện trong tay qua.

Tạ Du lật xem, cuối cùng vẫn thấy được chữ ký của Thẩm Từ. Một nét bút thanh mảnh nhưng sắc bén, mạnh mẽ không chút do dự. Phía sau hiệp nghị còn kẹp theo một xấp giấy dày.

Hắn vừa nhìn đã nhận ra—báo cáo kiểm tra sức khỏe.

Không chỉ có những hạng mục xét nghiệm thông thường, còn có một trang xét nghiệm máu được đánh dấu đỏ.Đây là trò quái quỷ mà nguyên chủ bày ra.

Tạ Du thầm nghĩ: “Đúng là hạ nhục người ta đến tận cùng.”

Cưỡng ép người ta không nói, còn bắt đối phương chứng minh bản thân sạch sẽ, không bệnh tật, thì mới có tư cách làm đồ chơi cho một nhị thế tổ? Không trách được sau này Thẩm Từ nổi điên hoàn toàn, trực tiếp tống nguyên chủ vào bệnh viện tâm thần.

Xác nhận nội dung hợp đồng không sai sót, Tạ Du liền đặt văn kiện sang một bên, ngẩng đầu nhìn Thẩm Từ, nửa ngày không nói gì.

Hắn đang suy nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào.

Kịch bản không ghi chi tiết, chỉ có thể tự do phát huy. Hắn còn đang tìm cách mở miệng, thì bỗng nhiên thấy Thẩm Từ giơ tay, kéo áo khoác xuống, tiện tay đặt lên cánh tay.

Áo khoác vừa cởi, bên trong chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng. Dù đã cũ nhưng vẫn sạch sẽ. Cúc áo được cài đến tận chiếc thứ hai, che kín cổ áo, không để lộ dù chỉ một chút da thịt.

Tạ Du: “?”

Thẩm Từ không ngẩng đầu, chỉ đặt tay lên hàng cúc, động tác như muốn cởi ra.

Ngón tay y thon dài, lòng bàn tay mang theo những vết chai mỏng. Nhưng lúc này, tay y lại đang run nhẹ, đến mức một chiếc cúc áo cũng ấn đến trắng bệch, loay hoay mãi vẫn chưa tháo ra được.

Không giống như đang cởi, mà giống như đang tự lột mình ra khỏi lớp vải.

Bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt Tạ Du lại dừng ở đầu ngón tay y—rõ ràng đang run.

Dường như chỉ cần cởi ra thật nhanh, thì y có thể giấu đi bất an và quẫn bách của mình.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play