16

Trong Minh giới , những tu sĩ tu luyện thuật nhiếp hồn có thể giành quyền kiểm soát cơ thể người bị nhiếp hồn trong thời gian ngắn. Thính Hủ đã tu luyện thuật này đến mức cao nhất.

Tuy nhiên, việc này tiêu hao năng lượng cực lớn. Một khi nhập hồn thành công, hắn sẽ có được một phần ký ức của người bị nhập, nhưng cũng tốn rất nhiều tinh lực tương ứng.

Để có thể nhập vào người Túc Nghi lâu dài, Thính Hủ cố gắng không xem trộm ký ức của Túc Nghi quá nhiều, trừ khi thật sự cần thiết, để tiết kiệm tinh lực. Lúc này, thấy thái độ của Mộ Dung Hoán có vẻ thân quen, hắn cẩn thận dò xét một chút hồn thức của Túc Nghi để tìm thông tin liên quan.

Vừa hay bị Chử Triều An bắt được một tia khác thường.

Giống như lần trước ở đảo Thần, khi Thính Hủ dùng thân thể Túc Nghi để giảng đạo, hắn cũng dò xét ký ức đối phương. Lần này cũng vậy.

Quỷ khí thoát ra trong quá trình dò xét giúp Chử Triều An xác định người trước mắt vẫn là Thính Hủ mà bản thân mới gặp không lâu.

Điều khiến cậu không ngờ là Thính Hủ lại vào Khinh Ngữ bí cảnh.

Cuộc tỷ võ này kéo dài mười ngày trong bí cảnh. Sử dụng thuật nhiếp hồn liên tục mười ngày... thảo nào Thính Hủ lại xin cậu Cố Hồn Đan để bổ sung nguyên khí.

Nghĩ đến "tiến độ 2%" kia của Thính Hủ , Chử Triều An liên kết mọi chuyện lại thấy cũng không quá khó hiểu.

Xem ra sau cuộc tỷ võ này, Thiếu các chủ thật của Bồng Lai Các ít nhất cũng phải tinh thần hoảng hốt một thời gian.

Thuật nhiếp hồn của Thính Hủ không ảnh hưởng lớn đến người bị nhập, chỉ khiến thần hồn họ mệt mỏi một thời gian. Ký ức về những chuyện xảy ra trong lúc bị nhập tuy có nhưng không sâu sắc.

Người bình thường sẽ không nghi ngờ gì.

Dù sao thì Minh giới và Tu Chân giới vốn không liên quan, hiếm ai nghĩ đến chuyện của Minh giới.

 

Có Mộ Dung Hoán lên tiếng trước.

"Lăng Chi..." 'Túc Nghi' nhìn về phía Mộ Dung Hoán, giọng có vẻ hơi bất đắc dĩ.

Mộ Dung Hoán cong mắt cười, lại quay đầu, nói với Chử Triều An: “Vị này chính là Thiếu các chủ Bồng Lai Các, Túc Nghi. Lăng Chi là tên tự của ta, Úc huynh cũng có thể gọi ta Lăng Chi.”

Chử Triều An nghe vậy biểu tình bình tĩnh, gương mặt tuấn tú không lộ cảm xúc, sau đó lại gật đầu với Thính Hủ, tỏ ra khá lạnh nhạt.

Nếu người quen bên Yêu tộc thấy cảnh này chắc sẽ không thấy có gì lạ .

Thính Hủ cũng không để tâm, nhưng trong mắt những người khác, các đệ tử Bồng Lai Các đều tỏ vẻ bất mãn, chỉ cảm thấy người này quá ngạo mạn.

“Tại hạ Túc Nghi, tự Đình Dung.”

Thính Hủ nói với Chử Triều An theo phép lịch sự, trong lòng đối với hắn nảy sinh một chút tò mò.

Người này, không hề có trong ký ức của Túc Nghi, lại đi cùng Mộ Dung Hoán, là ai nhỉ…

Mặc cho bọn họ nghĩ thế nào, cũng không liên hệ được cậu với Yêu tộc duy nhất tham gia thi đấu.

Các đệ tử Bồng Lai Các mắt sáng rực nhìn chằm chằm Chử Triều An, như muốn nhìn xuyên thấu người cậu, biết rõ đây là Thiếu các chủ của họ mà đối phương vẫn thản nhiên như vậy, thật quá tự cao.

Như lúc trước đối đãi Mộ Dung Hoán, Chử Triều An chỉ nhàn nhạt nói: “Úc Khanh.”

Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người vẫn còn nhìn cậu.

Thế thôi à?

Bỗng nhiên một tiếng cười vang lên, chỉ nghe là tiếng cười của Mộ Dung Hoán, hắn nhìn Chử Triều An, trong mắt xẹt qua vẻ thú vị, hóa ra không phải chỉ đối xử với mình như vậy.

Hắn còn tưởng rằng vừa rồi là mình chọc giận người này, cho nên dọc đường đi đối phương mới không hề chủ động nói chuyện với mình.

Nghĩ vậy, Mộ Dung Hoán quay đầu bổ sung giúp cậu, nói với Thính Hủ: “Yêu tộc.”

Hai chữ ‘Yêu tộc’ vừa nói ra, các đệ tử Bồng Lai Các tất cả đều biểu tình thay đổi, bất giác cùng nghĩ đến, ra là Yêu tộc cũng có người như thế này.

Ấn tượng cố hữu bị thay đổi, bị bao phủ, mọi người sôi nổi đánh giá lại Chử Triều An.

 

Sống cả ngàn năm, Thính Hủ tất nhiên là đã gặp qua rất nhiều Yêu tộc, đối với chuyện này cũng không cảm thấy có gì lạ, chỉ là đối với việc Yêu Hoàng lần này phái Yêu tộc tham gia  cảm thấy có chút kỳ quặc, mơ hồ cảm thấy dường như không đơn giản như vậy.

Nhưng hắn không nghĩ nhiều. Sau màn đối thoại, Thính Hủ nhìn về phía hai người nói: “Hai vị đến đây, chắc cũng muốn bắt Sí Hống thú này nhỉ.”

Sí Hống thú cấp bậc trước nay không thấp, thực lực cũng không thể xem thường, nếu không phải cực kỳ tự tin vào tu vi của mình, lần này ít có người sẽ qua đây.

Mọi người của Bồng Lai Các chính là nghĩ như vậy, không ngờ thật sự lại gặp phải khách không mời mà đến.

Mộ Dung Hoán là người thừa kế được Mộ Dung thế gia lựa chọn kỹ càng, thực lực chắc chắn không tầm thường, bằng không Mộ Dung thế gia cũng sẽ không sớm như vậy đã định ra người kế nhiệm gia chủ.

Còn về vị kia , người của Bồng Lai Các trong lòng không rõ thực lực cũng không dám coi thường.

Tóm lại người là không thể đắc tội, còn về hợp tác hay không, thì tùy Thiếu các chủ quyết định.

Mộ Dung Hoán nói: “Đúng vậy, chỉ là không nghĩ tới Đình Dung tới sớm như vậy.”

“Lăng Chi nếu không chê, sao chúng ta không hợp tác?”

Số lượng Sí Hống thú trong hang động này cũng không ít, vốn dĩ nhóm người Bồng Lai Các vây ở đây cũng là để lựa chọn thời cơ, hiện tại có thêm hai người thực lực không thấp gia nhập, thời cơ liền có vẻ cũng không quan trọng như vậy nữa.

Nghe Thính Hủ nói vậy, Mộ Dung Hoán cảm thấy cũng được, hắn liếc nhìn Chử Triều An.

Chử Triều An trong cổ họng phát ra một tiếng đáp lại trầm thấp, “Ừm.”

"Vậy thì..." Áo xanh khẽ động, Thính Hủ nghiêng đầu nhìn về phía hang động, “Bắt đầu thôi.”

Diệt trừ Sí Hống thú.

Nếu là bản thể của Thính Hủ, dùng sức mạnh của chính mình hủy diệt đám Sí Hống thú này thì có gì khó. Chẳng qua là để duy trì hình tượng Túc Nghi, tránh cho sau này khi hắn rời khỏi thân thể đối phương, người kia lại nghi ngờ những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này mà thôi.

Theo lệnh Thính Hủ, mọi người bắt đầu bày trận đề phòng, lấy pháp khí ra, phóng xuất thần thức , còn có uy áp quét vào trong động.

Chỉ đợi Sí Hống thú bên trong bị kinh động, sau đó liều mạng xông ra là có thể tiêu diệt chúng.

Tiếng gầm kinh thiên động địa dưới tác động của họ vang vọng trong hang động, tiếng bước chân ầm ầm từ xa tới gần, làm mặt đất rung chuyển một trận.

Đầu như trâu, thân như gấu, Sí Hống thú ngửa mặt lên trời rống lớn, thân hình nặng nề lao ra khỏi sơn động.

Đôi mắt màu nâu của Sí Hống thú tràn đầy vẻ khát máu, ánh mắt hung tợn tập trung vào đám người đang chờ bên ngoài, như muốn ăn tươi nuốt sống họ.

Ngay khoảnh khắc Sí Hống thú xuất hiện, mấy đạo thuật pháp đã đánh tới, ánh sáng liên tục lóe lên.

Chử Triều An vận sức vào Huyền Khuê , rút kiếm đột ngột lao ra ngoài, khí thế sắc bén quanh thân như thực thể tràn ra, mang theo từng luồng kiếm quang lạnh lẽo chém về phía Sí Hống thú.

Những người khác thấy thế, cũng không chịu yếu thế xông lên, đều bị cảnh tượng này khơi dậy nhiệt huyết, đồng thời vận chuyển đạo pháp, các loại pháp khí dùng tới tấp.

Rất nhanh, mùi máu tanh dần dần lan tỏa ra, toàn bộ không gian bị một mùi tanh hôi bao phủ, xộc thẳng vào mũi người ta.

Chử Triều An vẩy sạch vết máu trên mũi kiếm Huyền Khuê, biểu tình lạnh như băng.

Đến khi tất cả Sí Hống thú đều bị chém giết, bởi vì đã sớm chuẩn bị, cho nên chỉ mấy đệ tử cấp thấp bị thương nhẹ.

Ngay lúc xác chết trên mặt đất dần dần hóa thành điểm sáng tan biến hết.

Phía xa có tiếng người vang lên.

"Lại có người tới." Không biết ai nói trước một câu.

Mọi người lập tức xoay người nhìn lại.

Chỉ thấy bên kia một nhóm người đang đi tới, mặc trang phục màu vàng.

Người dẫn đầu, chính là Hạ Hầu Ấp.

Ở bên cạnh hắn, là Tề Ôn Nhiên. Khi người sau nhìn về phía bên này, ánh mắt rõ ràng sáng lên, ánh mắt hắn dừng lại trên người Mộ Dung Hoán đang đi về phía Chử Triều An.

“Ấp ca, là Mộ Dung công tử.”

Tề Ôn Nhiên nói, thanh âm từ phía đối diện truyền tới, vào tai mọi người bên này, giọng nói ôn hòa, nhỏ nhẹ.

 

___

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play