17

“Chính là hắn!”

Vừa nghe Tề Ôn Nhiên nói, một người trong nhóm gia tộc Hạ Hầu lập tức lách lên, chỉ tay về phía đối diện, rồi quay sang thì thầm gì đó với Hạ Hầu Ấp.

Giọng hắn không nhỏ, lại thêm ánh mắt mọi người đều đang đổ dồn về phía đó, nên ai cũng nhanh chóng nhận ra ngón tay người nọ đang chỉ thẳng vào vị trí Chử Triều An và Mộ Dung Hoán đang đứng.

Bị chỉ tay một cách vô lý như vậy, ánh mắt Mộ Dung Hoán khẽ trầm xuống. Đôi môi vốn mỏng nay càng lộ vẻ tái nhợt bệnh tật, lời định nói nuốt ngược vào trong. Hắn quay sang Hạ Hầu Ấp, giọng nói thường ngày luôn mang ý cười giờ đây lạnh băng, không còn chút vui vẻ nào:

“Tử Thần huynh, ý ngươi là gì?”

Cùng lúc đó, những con Sí Hống thú trên mặt đất hóa thành các đốm sáng, bay vào tấm mộc bài đeo bên hông những người đã tham gia tiêu diệt chúng .

Chử Triều An nhận ra người của nhà Hạ Hầu đang chỉ đích danh mình cũng nhận ra kẻ này chính là một trong những người trước đó đã tranh giành cây Xích Gai Thảo với đệ tử Thương Vân Môn. Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Về phía Hạ Hầu Ấp, hắn đã sớm nghe về Yêu tộc duy nhất tham gia đại hội lần này và mâu thuẫn giữa họ. Nay thấy chính chủ xuất hiện, hắn chẳng buồn để tâm Mộ Dung Hoán nói gì, mặt lạnh tanh nhìn Chử Triều An:

"Ngươi là Yêu tộc?" .

Trong đầu khinh miệt nghĩ: Chẳng qua chỉ là một tên Yêu nô bên cạnh Yêu Hoàng.

Hạ Hầu Ấp liếc xéo Chử Triều An, cười nhạo: “Cũng chỉ đến thế mà thôi.”

Việc Hạ Hầu Ấp gây sự nằm trong dự đoán của Tề Ôn Nhiên. Nhưng bản thân chọn cách im lặng, hoàn toàn không can dự, chỉ lặng lẽ nhìn Hạ Hầu Ấp bên cạnh với vẻ hơi bất đắc dĩ.

Cuối cùng, ánh mắt Tề Ôn Nhiên khẽ thay đổi, đuôi mắt liếc qua nhóm người Bồng Lai Các, dừng lại trên huy hiệu Bồng Lai Các thêu trên áo họ, ánh mắt trở nên sắc lạnh.

Bọn họ tìm đến hang ổ Sí Hống thú vì chúng có phẩm cấp cao, giết chúng sẽ được nhiều điểm. Nhưng giờ đây, Sí Hống thú đã bị người khác xử lý trước, mà người đó lại chính là Chử Triều An.

Có thuộc hạ chỉ điểm, lại thêm việc mất con mồi, Hạ Hầu Ấp quyết định tính cả nợ cũ lẫn nợ mới, không chút khách khí buông lời mỉa mai. Cuối cùng, hắn quay sang Mộ Dung Hoán:

“Lăng Chi, sao ngươi lại đi cùng tên Yêu tộc này?”

Lời lẽ đầy vẻ chế nhạo và rõ ràng là ngứa mắt với Chử Triều An.

Nghe Hạ Hầu Ấp nói vậy, đám đông có phản ứng khác nhau.

Các đệ tử Bồng Lai Các từng chứng kiến bộ dạng của Hạ Hầu Ấp trong bữa tiệc tối hôm đó. Hơn nữa, qua việc vây bắt Sí Hống thú vừa rồi, thực lực của Chử Triều An đủ khiến họ nảy sinh lòng ngưỡng mộ kẻ mạnh. Chử Triều An chưa nói lời nào, còn chuyện giữa cậu và người nhà Hạ Hầu kia ra sao họ hoàn toàn không biết. So với một Hạ Hầu Ấp kiêu ngạo, hay gây chuyện như lời đồn, họ có xu hướng tin tưởng Chử Triều An hơn.

Thấy thiếu các chủ không lên tiếng, các đệ tử Bồng Lai Các nhìn nhau, trong lòng tự chọn phe.

Nhưng họ không biết rằng, người trước mặt không phải Túc Nghi thật . Thính Hủ đương nhiên không muốn can thiệp nhiều, thậm chí còn thích thú xem kịch vui. Hắn chỉ đảo mắt nhìn mấy người, ánh mắt dừng lại trên người Tề Ôn Nhiên vài giây rồi lại rời đi.

Khi Hạ Hầu Ấp không hề che giấu ác ý nhằm vào Chử Triều An, Huyền Khuê vốn có tâm niệm tương thông với cậu đã rung động dữ dội trong Đan điền Tử Phủ , như muốn tự ý lao ra bất chấp triệu hồi.

Nhưng Chử Triều An vẻ mặt vẫn bình thản, như thể Hạ Hầu Ấp không phải đang nói về mình. Cậu dùng ý chí đè nén sự chấn động của Huyền Khuê.

Đúng lúc này, Mộ Dung Hoán lạnh nhạt lên tiếng, giọng băng giá: “Tử Thần huynh.”

Tiếng gọi đầy lạnh lẽo này, dù Hạ Hầu Ấp có đầu gỗ đến mấy cũng nghe ra. Hắn trừng mắt kinh ngạc: “Ngươi muốn bảo vệ kẻ này?”

Bên cạnh, ánh mắt Tề Ôn Nhiên tối lại.

"Giữa các ngươi có hiểu lầm gì chăng?" Mộ Dung Hoán lảng tránh câu hỏi trực diện của Hạ Hầu Ấp, giọng điệu hờ hững.

"Hiểu lầm?" Hạ Hầu Ấp cười nhạo như nghe chuyện cười, “Hắn cướp Xích Gai Thảo của người nhà ta, đó cũng là hiểu lầm sao?”

Ánh mắt Hạ Hầu Ấp độc địa lướt qua người Chử Triều An,chỉ cảm thấy kẻ này, giống như tên đệ tử thân truyền của Vọng Quân Tiên Tôn ở Triều Diễn Tông, đều khiến hắn thấy ghét. Ít ra tên kia còn biết giả vờ khách sáo, còn tên Yêu tộc này rõ ràng là không coi mình ra gì, đến một ánh mắt cũng không thèm liếc qua.

Theo Mộ Dung Hoán thấy, Úc Khanh không giống người sẽ đi cướp đồ của người khác. Hơn nữa, với sự hiểu biết của bản thân về Hạ Hầu Ấp, sự việc e rằng phải nhìn theo hướng ngược lại. Rốt cuộc, tài năng đổi trắng thay đen của Hạ Hầu Ấp, hắn biết quá rõ.

Thái độ thờ ơ của Chử Triều An rõ ràng đã chọc giận Hạ Hầu Ấp. lập tức rút chiếc quạt xếp bên hông - một linh bảo thượng phẩm, đủ sức đối đầu với tu sĩ Nguyên Anh kỳ  khí thế tăng vọt.

"Đi chết đi!" Hạ Hầu Ấp gầm lên, linh lực ngưng tụ trong tay.

Nhưng ngay khoảnh khắc Hạ Hầu Ấp chuẩn bị tung chiêu, hai giọng nói gần như cùng lúc vang lên.

“Ấp ca!”

“Khoan đã.”

Giọng trước là của Tề Ôn Nhiên. Hắn có thể mặc kệ Hạ Hầu Ấp cãi vã, nhưng không thể giương mắt nhìn huynh đệ mình động thủ. Phải biết rằng, quy tắc võ đấu lần này có điều khoản không được gây thương tích cho người khác. Nếu Tề Ôn Nhiên không ngăn cản, lúc Hạ Hầu Đằng Cực hỏi tới, sẽ rất khó ăn nói.

Giọng sau là của Thính Hủ , người nãy giờ vẫn xem kịch. Với thân phận thiếu các chủ Bồng Lai Các, nếu hắn cứ đứng nhìn hai người đánh nhau mà không nhắc nhở, thì thật sự không đúng với thân phận .

Bị hai người cắt ngang, Hạ Hầu Ấp đang trên đà bùng nổ đành tung linh lực lệch hướng, đánh hụt.

Thấy quả cầu linh lực sượt qua người, Chử Triều An vẫn đứng yên, mặt không biểu cảm.

Chỉ là trong lòng cậu thầm tiếc nuối.

Vậy mà lại đánh trượt.

Với hạng người bất tài mà lại hay nổi giận như Hạ Hầu Ấp, Chử Triều An thật sự không để vào mắt, coi như có chó đang sủa bậy. Việc Hạ Hầu Ấp động thủ cũng nằm trong dự tính. Quy tắc thi đấu Chử Triều An đã khắc cốt ghi tâm. Vừa rồi, chỉ cần Hạ Hầu Ấp ngưng tụ linh lực thêm chút nữa, có lẽ đã có thể không tốn chút sức lực nào mà dạy cho kẻ này một bài học.

Bởi vì nếu luồng linh lực đó đánh trúng, nó sẽ lập tức bị phản phệ ngược lại. Khi đó, Hạ Hầu Ấp không chết cũng bị thương nặng.

Trong túi gấm mà Phượng Khuynh đưa cho cậu, không chỉ có pháp khí, đan dược mà còn có bùa hộ mệnh.

Vẻ mặt Chử Triều An không đổi, lá bùa không biết đã xuất hiện trong tay cậu từ lúc nào giờ được thu lại. Cuối cùng cũng lạnh nhạt liếc nhìn Hạ Hầu Ấp một cái.

Thấy Hạ Hầu Ấp đánh hụt, Tề Ôn Nhiên thở phào nhẹ nhõm. “Ấp ca.”

Hắn giải thích lại quy tắc võ đấu cho Hạ Hầu Ấp nghe, đoạn nhìn sang người vừa cùng mình lên tiếng ngăn cản.

Khi 'Túc Nghi' giảng đạo, người của các thế gia ít khi tham dự, bởi vậy người nhà Hạ Hầu không nhận ra hắn. Họ chỉ thấy một nam tử áo xanh, khí chất ôn hòa nổi bật, dễ gây thiện cảm, dáng người cao gầy không hề thua kém bất kỳ ai ở đây.

Nhưng Thính Hủ không vội nói chuyện với Hạ Hầu Ấp.

Ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại trên người Chử Triều An. Một cảm giác quen thuộc khó tả dâng lên trong lòng.

Dường như dáng vẻ bình thản này,  đã từng gặp ở đâu đó rồi.

“Úc Khanh......”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play