15
Cả Hai nhìn nhau một lúc lâu.
Chờ mãi không thấy Chử Triều An trả lời, Mộ Dung Hoán cũng không vội, hắn buông tay xuống, nói tiếp: “Vậy chắc hẳn vị đây là Yêu tộc đại nhân duy nhất trong cuộc tỷ võ lần này rồi.”
Mộ Dung Hoán nói chuyện rất khéo léo, không như mấy người nhà Hạ Hầu gặp trước đó gọi thẳng là ‘Yêu nô’, xem ra hắn đã nhận ra Chử Triều An không phải tầm thường.
Thái độ đối phương ôn hòa như vậy, Chử Triều An cũng không làm lơ nữa, “Úc Khanh.”
Giọng nói lạnh lùng chậm rãi vang lên.
Nghe vậy, Mộ Dung Hoán hơi khựng lại, nhận ra Chử Triều An đang nói tên mình, hắn nheo mắt cười, đôi môi nhạt màu khẽ mở: “Ra là Úc huynh.”
Chử Triều An nghe cách gọi "Úc huynh", khẽ nhíu mày rất nhẹ, thoáng qua rồi lại im lặng, định nhấc bước rời đi.
Nhưng ngay lúc cậu vừa cất bước, Mộ Dung Hoán đã gọi lại: “Úc huynh.”
Mộ Dung Hoán tiến lên một bước, vạt áo choàng màu xanh lá đậm không hề lay động theo bước chân, cho thấy bộ pháp của hắn vô cùng nhẹ nhàng, như thể không chạm đất.
Chử Triều An nhận ra điều này, lặng lẽ liếc nhìn vạt áo hắn.
Nếu không phải Mộ Dung Hoán lên tiếng lúc nãy, cậu đã không thể phát hiện ra hắn ngay lập tức.
Ánh mắt này bị Mộ Dung Hoán nhạy bén bắt được.
Thấy thế, Mộ Dung Hoán cúi nhìn mình rồi cười khẽ, dường như giải thích: “Hoán từ nhỏ yếu ớt, cha ta cố ý tìm cho một bộ phương pháp thổ nạp , phối hợp với bộ pháp độc môn của Mộ Dung gia, nên Úc huynh không nhận ra đó thôi.”
Không đợi Chử Triều An đáp lời.
Mộ Dung Hoán ngước đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng Chử Triều An, chậm rãi nói một câu: “Hoán không cố ý.”
Hắn giải thích rất hợp lý do mình xuất hiện ở đây, không phải cố tình ẩn nấp.
Chử Triều An khẽ gật đầu với Mộ Dung Hoán.
Phong thái khiêm tốn của một công tử thế gia hiện rõ trên người Mộ Dung Hoán. Thấy Chử Triều An có phản ứng, hắn vén một lọn tóc dài bên tai, dùng hai ngón tay vuốt từ gốc đến ngọn, đồng thời nói: “Gặp gỡ là duyên, không biết Úc huynh có muốn cùng Hoán kết bạn đồng hành không?”
Có lẽ sợ bị từ chối, Mộ Dung Hoán nói xong lại nói thêm ngay: “Theo bản đồ phân bố yêu thú mà Bồng Lai Các phát, cách đây không xa có hang ổ của Sí Hống thú. Một mình Hoán không đối phó nổi.”
Mộ Dung Hoán ngỏ lời mời: “Nếu Úc huynh cùng Hoán hợp sức, chắc chắn có thể diệt trừ nó.”
Sí Hống thú, sinh ra đã có thực lực từ ngũ giai trở lên, ngang với một tu sĩ Kim Đan. Hơn nữa, mỗi con Sí Hống thú đều sống cùng cha mẹ, không bao giờ xuất hiện đơn lẻ, nên thực lực càng mạnh hơn.
Mà trên bản đồ yêu thú, chỗ này được đánh dấu màu đỏ, nghĩa là Sí Hống thú ở đó có thực lực trên thất giai.
Tương đương với thực lực Nguyên Anh kỳ.
Chử Triều An trầm ngâm.
Cậu còn phải ở lại Khinh Ngữ bí cảnh mười ngày nữa. Dù thực lực bản thân không yếu, cũng khó đảm bảo không gặp chuyện ngoài ý muốn.
Với lại quy tắc cuộc tỷ võ lần này, nhìn qua thì có vẻ hòa hảo, nhưng thực chất nếu nghĩ kỹ thì đâu đâu cũng là cạm bẫy.
Không thiếu kẻ nổi lòng tham, muốn chiếm hết mọi thứ đoạt được trong bí cảnh – nghĩ thôi đã thấy vô cùng cám dỗ. Hơn nữa nếu có kẻ xấu bụng xúi giục, hậu quả càng khó lường…
Quy định là người dự thi không được làm hại lẫn nhau, nhưng họ lại phải đối mặt với yêu thú không có lý trí, cực kỳ hung tàn. Sơ sẩy một chút là mất mạng ngay tại chỗ cũng không biết chừng.
Suy nghĩ một lát, Chử Triều An nhìn về phía Mộ Dung Hoán.
“Được.”
Một lời đồng ý ngắn gọn, giao ước tạm thời được lập nên.
Hang Sí Hống thú còn cách một đoạn, hai người đi dọc đường, trên đường còn gặp phải vài con yêu thú đi lẻ.
Kiếm dài màu đen vẽ một đường sáng trong không trung, kiếm quang sắc lạnh không chút lưu tình chém xuống yêu thú, thân thú ngã sập xuống đất làm tung lên bụi mù.
“Úc huynh có kiếm pháp thật tốt.”
Mộ Dung Hoán đứng thẳng một bên. Khi Chử Triều An diệt yêu thú, hắn chọn đứng xem, thân hình không hề động đậy, chỉ lên tiếng sau khi yêu thú ngã xuống.
Chử Triều An thu kiếm, thu lại yêu lực, liếc mắt nhìn Mộ Dung Hoán, mím môi không đáp.
Vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
"Kiếm này có tên không?" Mộ Dung Hoán liếc thanh kiếm đen cậu vừa thu lại, đi tới vài bước, giọng nói không nhanh không chậm hỏi, dường như không cảm thấy việc mình đứng nhìn Chử Triều An chém giết yêu thú có gì không đúng.
Mà lúc này, con yêu thú bị Chử Triều An giết bằng một chiêu trên mặt đất cũng đang từ từ hóa thành những điểm sáng, tụ về phía Chử Triều An, chính xác hơn là chui vào tấm mộc bài giấu trong tay áo.
Lần này không thể lấy cả hai ra được, mang hai tấm mộc bài trên người, ai thấy cũng không ổn.
Chử Triều An cũng không để ý việc kiểm tra hay mộc bài ghi lại thế nào, nghe Mộ Dung Hoán hỏi, đáp gọn: “Huyền Khuê.”
"Huyền Khuê?" Mộ Dung Hoán nhướng mày, rồi lại lẩm bẩm một câu, “Khuê...”
Dừng một chút, hắn mới nói: “Tên hay.”
Thời thượng cổ có một loài dị thú tên là Khuê Sơn, tiếng kêu của nó giống như chim uyên ương hót.
Mà Mộ Dung Hoán lại bị chính tiếng sáo tựa tiếng chim hót này hấp dẫn đến đây và gặp Chử Triều An.
Vậy nên... Huyền Khuê này và Khuê Sơn có liên hệ gì không…
Mắt Mộ Dung Hoán lộ vẻ suy tư sâu xa. Chử Triều An đáp xong thì tiếp tục đi về phía trước. Thấy vậy, Mộ Dung Hoán cũng không nghĩ nhiều nữa, lắc đầu đi theo.
Khi hai người đến gần hang Sí Hống thú, đã có người vây sẵn ở đó.
Khinh Ngữ bí cảnh là của Bồng Lai Các, mà giá trị của Sí Hống thú thì không ai rõ hơn Bồng Lai .
Nhóm người đang tụ tập bên ngoài hang Sí Hống thú chính là đệ tử Bồng Lai.
Cuộc tỷ võ lần này do Bồng Lai đặt ra quy tắc, điều này vô tình tạo thuận lợi cho bọn họ
Vừa được dịch chuyển vào bí cảnh, các đệ tử Bồng Lai đều làm theo sắp xếp từ trước, chia thành nhiều nhóm, tiến đến hội hợp tại các địa điểm gần nhau.
Sự xuất hiện của Chử Triều An và Mộ Dung Hoán lập tức bị người của phát hiện.
"Người nào?" Một đệ tử đối mặt liền thấy họ.
“Mau đi báo Thiếu các chủ, có người tới.”
Sí Hống thú cấp bậc khá cao, các đệ tử đã được Thiếu các chủ dặn trước, đoán là sẽ không có ai mạo hiểm tới đây, không ngờ lại gặp người, thật đúng là to gan.
"Xem ra Bồng Lai Các đã sắp xếp từ trước rồi." Mộ Dung Hoán cười nhẹ, nói với Chử Triều An.
Chử Triều An không nói gì, ánh mắt nhìn chăm chú vào nhóm người Bồng Lai Các, rồi lại nhìn hang động xa xa, đều có đệ tử Bồng Lai Các canh gác.
Ngay trước khi bản thân thu lại tầm mắt, một bóng người áo xanh từ bên kia đi tới.
Đệ tử Bồng Lai tất cả đều dạt ra nhường đường.
"Thiếu các chủ, chính là bọn họ." Đệ tử kia chỉ về phía đối diện nói.
Chử Triều An, Mộ Dung Hoán cùng lúc chạm mắt với Thiếu các chủ của Bồng Lai Các.
Mộ Dung Hoán cười có vẻ tùy ý, chào hỏi người tới: “Hoán, ra mắt Thiếu các chủ.”
Lời nói quen thuộc mang theo chút ý trêu chọc, không khó nhận ra hai người quen biết nhau.
Nhưng Chử Triều An lại nhìn ra điểm khác.
Đây không phải Thiếu các chủ thật sự của Bồng Lai Các.
Hắn... là Yểm Thần Thính Hủ.