14
Mấy môn đệ của phái Thương Vân nhìn thấy Chử Triều An thì tròn mắt ngạc nhiên. Họ nhận ra đó chính là người Yêu tộc mà mình thấy ở quảng trường lúc trước.
"Ai đó!" Mấy người của gia tộc Hạ Hầu đang định hái cây Cỏ Gai Đỏ liền dừng lại.
"Thằng nhóc ở đâu ra, không muốn sống nữa à!" Vừa nói, họ vừa ưỡn ngực, cố tình khoe ra biểu tượng của gia tộc Hạ Hầu trên áo.
Họ nhìn Chử Triều An từ đầu đến chân, thấy cậu mặc bộ đồ màu xanh chàm gọn gàng nhưng không có dấu hiệu của môn phái nào cả. Họ nghĩ thầm: "Mấy đứa con nhà giàu của các môn phái lớn đều mặc đạo bào cơ mà. Chắc tên này cũng không phải nhân vật gì ghê gớm." Nghĩ vậy, mặt của những kẻ đó tỏ vẻ kiêu ngạo hơn hẳn.
“Khuyên ngươi biết điều thì biến đi nhanh!”
"Bọn ta là người nhà Hạ Hầu gia đang làm việc cũng dám cản à?" Một người nói xong liền tiến về phía Chử Triều An mấy bước, tay cầm sẵn một thanh kiếm “Nói, ngươi là ai?”
Ý của kẻ đó là muốn hỏi Chử Triều An thuộc môn phái nào. Nhưng khi cậu nghe thấy, đôi mắt đen không chút cảm xú ngước lên, lạnh lẽo như hồ nước sâu, không có vẻ gì là của con người. Đôi môi nhạt mở ra: “Ta không phải người.”
"Cái gì?" Đám người nhà Hạ Hầu phá lên cười, "Ha ha ha, hắn lại nói hắn không phải người." Họ nghĩ tên này sắp gặp họa mà còn đùa được.
Nhưng cười xong, khi nhìn thẳng vào mắt Chử Triều An, tự nhiên cảm thấy có gì đó là lạ. Vẻ mặt của người này rất bình tĩnh, không hề có ý đùa giỡn.
Không phải người!?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, họ mới sực nhớ ra, trong cuộc thi lần này, đúng là có một người không phải người.
“Ngươi, ngươi là, ngươi là Yêu tộc!”
…
"Cảm..." Mấy bạn đệ tử Thương Vân nuốt nước bọt, nhất thời không biết phải làm sao, “...ơn.”
Yêu tộc này thật khác với những gì họ nghĩ. Cậu còn giúp họ nữa, nên bản thân thấy cần phải nói lời cảm ơn.
Lúc nãy, khi mấy người nhà Hạ Hầu gia nghe cậu là Yêu tộc thì khí thế giảm đi hẳn. Nhưng người cầm đầu lại tỏ ra không sợ: “Chỉ là một tên Yêu nô bên cạnh Yêu Hoàng thôi mà, sợ cái gì!”
Câu nói của hắn làm những người còn lại bình tĩnh hơn, khí thế lại tăng lên.
“Đúng vậy, chỉ là một tên Yêu nô thôi.”
"Này, tên Yêu nô kia, ngươi muốn giúp bọn hắn..." Chữ 'hắn' còn chưa nói hết, một luồng yêu lực cực mạnh đã ập xuống.
Tất cả người nhà Hạ Hầu đều bị hất văng ra xa, phun ra một ngụm máu, rõ ràng là bị thương không nhẹ.
Mấy kẻ lồm cồm bò dậy từ mặt đất, tức giận chỉ vào Chử Triều An: “Ngươi cứ chờ đấy!”
Nói xong lời hăm dọa, họ vội vàng chạy trốn không thấy tăm hơi.
·
Trong suốt quá trình, Chử Triều An chỉ nói đúng một câu, ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn đám người kia.
Hai chữ 'Yêu nô' nghe rất khó chịu. Nếu Phượng Khuynh gọi cậu như vậy thì không từ chối được, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác gọi thế.
Trong toàn bộ Yêu tộc, ngoài Yêu Hoàng ra, ai cũng phải gọi cậu một tiếng 'đại nhân' .
Ngoài việc được Phượng Khuynh cho phép đặc biệt, sức mạnh đủ để khiến những kẻ coi thường phải câm miệng. Mấy người nhà Hạ Hầu kia rõ ràng là đã chọc giận cậu.
…
Chử Triều An xuất hiện giúp đỡ là vì đệ tử Thương Vân này lúc trước ở quảng trường đã nhắc nhở cậu một câu. Đây gọi là có qua có lại.
Thấy vẻ mặt cậu lạnh lùng, không có ý định nói chuyện, các đệ tử Thương Vân định nói thêm gì đó thì thấy bóng người trước mặt vụt biến mất.
Trong nháy mắt, chỉ còn lại họ ở đó Và một cây Cỏ Gai Đỏ được để lại.
Không biết các đệ tử Thương Vân sẽ nghĩ gì, còn Chử Triều An sau khi rời đi liền tiếp tục đi về phía nơi có nhiều yêu thú chuẩn bị giết chúng để hoàn thành nhiệm vụ của cuộc thi.
Đi được một đoạn những cây cao chọc trời biến mất, tầm nhìn dần trở nên rộng rãi hơn.
Chử Triều An dừng bước. Cậu chưa kịp dùng cảm nhận đặc biệt của mình để dò xét xung quanh thì đã nghe thấy tiếng gầm của thú vật phía trước.
Là yêu thú.
Phía trước là một khu vực đầy bụi gai và cỏ dại. Hơi thở quanh người Chử Triều An từ từ thay đổi. Khi bản thân vận dụng yêu lực, một luồng khí thế cực kỳ mạnh mẽ và dữ dội tỏa ra. cậu giơ tay lên.
Trong lòng bàn tay một thanh kiếm dài màu đen tuyền từ từ hiện hình. Năm ngón tay rõ khớp xương nắm chặt lấy kiếm, đường gân xanh trên mu bàn tay nổi lên vì dùng sức. Thanh kiếm đen tỏa ra một sức mạnh nặng nề, rung lên ù ù trong tay Chử Triều An.
Ngay giây sau, một con yêu thú cấp cao khổng lồ, với thân hình đầy vảy, lao ra từ bụi gai, hung dữ tấn công .
Rồi con thứ hai, thứ ba…
Một đám yêu thú cùng lúc lao tới.
…
Nhìn vô số yêu thú lao về phía mình, trong đôi mắt lạnh lùng thoáng qua một cảm xúc khó tả, có vẻ tàn nhẫn hoặc khát máu, nhưng cuối cùng lại trở về bình tĩnh.
Tiếng ù ù của thanh kiếm đen chuyển thành tiếng rít gió, mang theo kiếm ý vô cùng mạnh mẽ. Khi cậu khẽ động tay cầm kiếm, luồng kiếm khí mạnh mẽ phóng tới, xuyên thủng yêu thú, xé nát da thịt và phá vỡ cả viên nội đan của nó.
Con yêu thú khổng lồ ngã rầm xuống đất.
Sau khi gọn gàng giết xong một con, Chử Triều An lướt người, nhanh chóng kết liễu con yêu thú khác đang tấn công từ bên cạnh.
Tiếng thú gầm càng dữ dội hơn, vang vọng cả một vùng.
Nghe thê lương mà đáng sợ.
Khu vực cỏ cây um tùm biến thành một bãi chiến trường đẫm máu.
Thiếu niên cầm kiếm dài, giống như đang đi dạo trong sân vắng mà thu hoạch. Ngoại trừ hai con yêu thú đầu tiên bị kiếm đâm vào bụng làm máu bắn tung tóe, những con sau đều bị một nhát kiếm cắt ngang cổ họng, kiếm ý phá hủy nội đan mà chết. Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Mùi máu tanh lan tỏa hàng trăm dặm không tan.
Chử Triều An mặt không biểu cảm, đi qua khu vực giống như địa ngục này. Xác của những con yêu thú biến thành ánh sáng rồi tan biến, vô số điểm sáng ào ạt bay vào tấm thẻ gỗ khắc chữ để trong tay áo.
Ánh sáng vàng lóe lên, các điểm sáng chia làm hai phần.
Chử Triều An nghĩ thầm, lấy tấm thẻ gỗ ra xem.
Cậu thấy trên hai tấm thẻ gỗ ghi tên Lục Vân và Úc Khanh, số lượng yêu thú giết được hiển thị giống hệt nhau.
"Lại giống nhau," Chử Triều An lẩm bẩm, “Liệu có bị phát hiện không...”
Một giọng nói vang lên từ trong rừng.
“Từ xa đã nghe thấy tiếng đánh nhau ở đây, tiểu đạo hữu phía trước có thể gặp mặt một chút không?”
Ngay khi giọng nói vang lên, Chử Triều An nhanh chóng cất hai tấm thẻ gỗ đi. Đồng thời, trong đầu hiện lên câu trả lời của Hệ Thống.
【Hệ Thống: Thẻ gỗ sẽ không làm lộ thân phận của chủ nhân đâu.】
Sự cảnh giác của Chử Triều An không phải là không có lý.
Theo lý thuyết, cậu hiện tại đang giả dạng thành Úc Khanh. Vậy mà tấm thẻ gỗ này lại ghi số yêu thú giết được đồng thời lên cả thẻ của Lục Vân. Điều này làm bản thân không khỏi nghi ngờ.
Là vì thuật biến đổi khuôn mặt của Hệ Thống, nếu không phải tự mình để lộ, thì tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót. Nghe Hệ Thống trả lời, Chử Triều An yên tâm hơn một chút.
Cậu nhìn về phía rừng cây.
Một bóng người cao lớn mặc đạo bào màu xanh lá cây sẫm từ từ bước ra. Trên cánh tay trái của người đó, biểu tượng hình "Thu Thủy" rất nổi bật dưới ánh nắng.
Người đàn ông có dáng người cao ráo, môi rất nhạt màu. Hắn ta hơi ngước mắt nhìn về phía Chử Triều An. Thấy Chử Triều An cũng đang nhìn mình, người đó khẽ nhếch môi cười nhẹ nhàng.
Hắn ta nói: “Tại hạ là Mộ Dung Hoán.”
Ngay sau đó, một tiếng cười khẽ khó hiểu phát ra từ cổ họng Mộ Dung Hoán.
Chử Triều An nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của hắn.