Tác giả Ngu Uyển Uyển Uyển 

Ngoại ô thành phố S, trong một khu biệt thự, tòa nhà mang phong cách kiến trúc Âu hiện đại nổi bật với thiết kế cao cấp, trông vừa bề thế vừa trang nghiêm. Khuôn viên ngập tràn cây xanh và hoa lá, chiếm diện tích rộng lớn.

Phòng ngủ ở tầng cao nhất của căn biệt thự vô cùng xa hoa. Ánh đèn thủy tinh cầu kỳ tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, nội thất được chăm chút đến từng chi tiết.

Trên nền nhà là tấm thảm mềm mại cao cấp. Rèm cửa sát đất kéo kín, chỉ chừa một khe nhỏ để ánh sáng có thể len vào.

Lúc này đã là buổi chiều, nhưng Vân Vũ vẫn còn đang cuộn tròn trong chăn ấm, vừa mới tỉnh giấc.

“Ưm…”

Cô khẽ rên một tiếng vì khó chịu, chống tay ngồi dậy với thân thể rã rời, mái tóc dài đen nhánh mềm mại rũ xuống bờ vai.

Trong phòng không bật đèn, rèm cửa cũng được kéo kín khiến ánh sáng bên ngoài chỉ lọt vào chút ít. Cô không rõ hiện tại là mấy giờ.

Vân Vũ vén chăn, xỏ dép lê rồi bước xuống giường. Trên người là chiếc váy ngủ mềm rũ, dài đến bắp chân.

Từng bước đi về phía cửa sổ, đôi chân vẫn còn mềm nhũn như không có sức. Cô đưa tay vén nhẹ rèm cửa, ánh sáng ngoài trời lập tức tràn vào không chút kiêng dè.

Vân Vũ hơi nheo mắt vì chói, đôi mắt hạnh mờ sương ngơ ngác nhìn ra cảnh vật bên ngoài qua lớp kính cửa sổ.

Đúng lúc này, một chiếc xe quen thuộc dừng lại trước cổng biệt thự. Trợ lý Lương bước xuống từ ghế lái rồi cung kính mở cửa sau.

Thẩm Hoài bước xuống xe, dù khoảng cách không gần nhưng vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt lạnh lùng, thanh tú của anh.

Anh cũng ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của cô.

Phía sau lớp rèm màu nhạt được vén một nửa, nơi cửa sổ tầng cao, cô đứng đó trong bộ váy ngủ trắng tinh.

Đó vẫn là chiếc váy ngủ mà đêm qua, sau khi mọi chuyện kết thúc, chính tay anh đã giúp cô thay ra.

Thẩm Hoài hơi ngẩng đầu, đáy mắt ánh lên ý cười. Trước khung cửa sổ sát đất là một thiếu nữ với mái tóc đen và làn da trắng như tuyết.

Lúc này cô đang ngơ ngác nhìn về phía anh, có lẽ vì vừa mới tỉnh dậy nên nét mặt vẫn còn chút mơ màng lười biếng, đôi mắt lim dim mang theo một vẻ mê hoặc mơ hồ.

Cô dường như vừa nhận ra Thẩm Hoài đang nhìn mình. Gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo thoáng hiện nét bối rối, cô vội đưa tay kéo rèm lại, chỉ chừa một khe hở nhỏ.

Thẩm Hoài khẽ bật cười, sải bước dài đi vào cổng biệt thự.

Không lâu sau, khi Thẩm Hoài đẩy cửa phòng ngủ ra, liền thấy Vân Vũ, người vừa nãy còn đứng trước cửa sổ giờ đã ngồi yên bên chiếc ghế mây.

Ánh nắng yếu ớt len qua khe rèm rọi lên người cô, như phủ một lớp ánh sáng dịu nhẹ lên làn da trắng mịn như tuyết, đẹp đến mức không giống người thật.

Vân Vũ dường như đang ngẩn ngơ nhìn vào khoảng không trước mặt. Thẩm Hoài nhẹ nhàng bước đến, dễ dàng bế cả người cô lên.

Lúc Vân Vũ kịp nhận ra thì đã bị anh ôm gọn trong tay, ngồi vững trên khuỷu tay rắn chắc của anh.

Anh bế cô cao khỏi mặt đất, khiến cô vì lo sợ bị rơi mà không thể không đưa hai tay vòng lấy cổ anh.

“Vừa tỉnh dậy à?”

Giọng Thẩm Hoài trầm ấm, mang theo từ tính đầy cuốn hút. Anh khẽ ngẩng đầu lên, nhìn cô.

Khoảng cách gần như thế, anh dễ dàng thấy rõ vài vết đỏ lấm tấm trên chiếc cổ mảnh khảnh, trắng muốt của cô.

Đó là dấu vết anh để lại đêm qua.

Vân Vũ khẽ cựa mình, điều chỉnh lại tư thế trên tay anh sao cho thoải mái hơn một chút.

“Ừm…”

Tiếng đáp lại rất nhỏ, rất mềm, như một móng vuốt con mèo khẽ cào vào tim Thẩm Hoài, khiến lòng anh ngưa ngứa.

Từ lần đó, khi Thẩm Hoài đưa cô đến đây, đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi? Vân Vũ không còn nhớ rõ.

Có vẻ như là một tuần, nhưng cũng có thể là hai tuần. Cô chỉ quanh quẩn trong căn biệt thự rộng lớn này, mỗi ngày bị Thẩm Hoài giữ bên mình, không còn biết ngày tháng.

Hơn nữa, Thẩm Hoài không thích ai động vào cô, kể cả người hầu. Họ chỉ được phép dọn dẹp, quét nhà vệ sinh, còn lại mọi việc đều do Thẩm Hoài tự tay lo liệu.

Từ việc cô ăn mặc đến giấc ngủ, tất cả đều do anh chăm sóc. Dù có bận đến đâu, buổi chiều anh vẫn sẽ trở về tự nấu ăn cho cô. Thậm chí, quần áo của cô cũng do anh giúp cô thay.

Điện thoại của cô cũng bị anh thu giữ. Cả TV và máy tính trong biệt thự đều bị xử lý đặc biệt, chỉ có thể nghe nhạc giải trí.

Vân Vũ không biết Thẩm Hoài đã nói gì với Du Văn và Thẩm phụ, nhưng hiện tại cô bị anh giấu kín ở vùng ngoại ô này, không ai phát hiện ra. Mọi người có lẽ đều nghĩ cô đang ở nước ngoài.

"Buổi tối em muốn ăn gì?"

Giọng Thẩm Hoài vang lên bên tai, khiến Vân Vũ giật mình, đôi mắt cô khẽ hạ xuống.

"Ăn gì cũng được."

Thẩm Hoài nhận thấy sự lơ đãng trong giọng nói của cô. Anh liền ôm chặt cô vào lòng, làm cô vì không kịp phản ứng mà phải quấn chặt tay quanh cổ anh.

Tuy nhiên, Thẩm Hoài không vội vã đi nấu cơm, mà giữ Vân Vũ trên giường.

Tóc dài của cô như thác nước rũ xuống trên chiếc khăn trải giường trắng tinh. Chiếc váy ngủ rộng rãi để lộ vai cô, làn da trắng mịn như tuyết trên bờ vai cô in dấu một vết đỏ nhỏ.

Vân Vũ hơi hoảng hốt, đẩy nhẹ vào ngực Thẩm Hoài, hơi thở của anh nồng nàn, thoang thoảng mùi hương gỗ.

"Không, không phải muốn ăn cơm sao?"

"Anh muốn ăn em trước."

Giọng anh khàn khàn, như thể kìm nén rất nhiều sự ham muốn. Anh cúi đầu, chậm rãi chạm vào đôi môi mềm mại của cô, như thể thèm khát từ lâu.

Vân Vũ chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được sự nóng bỏng của anh, chỉ có thể vô lực nắm chặt tóc anh.

Khi cô gần như không thở nổi, Thẩm Hoài mới chịu buông cô ra, nhưng lại nhẹ nhàng hôn lên cổ cô, thật nhẹ nhàng, như thể muốn xâm chiếm từng chút một.

Vân Vũ cắn chặt môi, cố gắng không phát ra âm thanh. Nhưng rồi, cơ thể cô đột nhiên cảm nhận được một cảm giác ấm áp lan tỏa, khiến cô giật mình. Ngay lập tức, cô cảm thấy đôi mắt mình nặng trĩu, tay cô vội vàng đẩy Thẩm Hoài ra.

"Chờ... chờ một chút... Em... có vẻ như..."

Vân Vũ quả nhiên là tới tháng, sau khi thay đồ lót sạch sẽ, cô cảm thấy bụng dưới của mình bắt đầu đau nhức.

Cô cuộn người lại trong chăn ấm, mái tóc đen dài càng thêm rối bời. Sắc mặt cô tái nhợt, mắt cô nhắm chặt lại, tay đặt lên bụng như cố gắng xoa dịu cơn đau.

Chưa bao lâu, Vân Vũ nghe thấy tiếng cửa mở, cô từ trong chăn khẽ thò đầu ra, nhận ra Thẩm Hoài đang bưng một chén nước đường đỏ còn nóng bước đến.

"Nước đường đỏ."

Thẩm Hoài nói ngắn gọn, động tác nhẹ nhàng đặt chén nước lên tủ đầu giường, sau đó cuộn tay áo lên và im lặng đi vào phòng vệ sinh.

Vân Vũ chỉ đợi khi Thẩm Hoài vào phòng vệ sinh mới chậm rãi ngồi dậy, cẩn thận nâng chén nước đường đỏ lên và uống từng ngụm nhỏ. Trong khi uống, đầu óc cô bỗng lơ đãng, nhớ lại lúc nãy cô cảm thấy có gì đó không ổn định vào phòng vệ sinh kiểm tra. Ai ngờ Thẩm Hoài lại... trực tiếp xốc váy ngủ của cô lên!

Mới nghĩ đến đó, vành tai Vân Vũ đỏ lên đến tận mang tai, cô chưa bao giờ cảm thấy ngượng ngùng như vậy.

Khi cô uống hết ngụm nước đường đỏ cuối cùng, Thẩm Hoài từ phòng vệ sinh bước ra.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị, kết hợp với quần tây đen, đôi chân dài vững vàng bước đến. Tay áo anh cuốn lên, để lộ cánh tay mạnh mẽ với những khớp xương rõ ràng và trên cổ tay là những giọt nước chưa kịp lau.

Vân Vũ uống một ngụm nước đường đỏ cuối cùng thì nhìn thấy những vệt nước trên tay Thẩm Hoài, cô chợt nghĩ đến chỗ quần lót dơ trong phòng vệ sinh.

“Khụ khụ…..”

Cô bị sặc nước ho khan hai tiếng, sau đó nhìn Thẩm Hoài với ánh mắt mơ màng, không xác định khẽ hỏi:

“Anh…..anh là giúp em giặt sạch…. cái, cái đó sao?”

"Yên tâm, anh giặt rất sạch sẽ."

Thẩm Hoài nghiêm túc gật đầu, như thể muốn khẳng định rằng anh rất cẩn thận trong việc làm sạch.

Vân Vũ ngượng ngùng, hơi tái mặt, quay mặt đi tránh ánh mắt của anh. Cô rụt cổ lại, kéo chăn lên và cuộn người lại trong chăn ấm.

Ngay sau đó, cô cảm thấy bên mép giường có một sự dịch chuyển, Thẩm Hoài đã ngồi xuống, một tay mạnh mẽ ôm lấy cô từ trong chăn ra.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play