Tác giả Ngu Uyển Uyển
“Xin lỗi cô, nhưng hệ thống hiển thị rằng vé máy bay của cô đã bị huỷ.”
Nhân viên phục vụ với nụ cười nhã nhặn xác nhận lại với Vân Vũ.
Vân Vũ giật mình, hơi sốt ruột hỏi: “Nhưng tôi chưa huỷ vé mà?”
“Nhưng hệ thống hiển thị rằng vé máy bay của cô đã được huỷ. Hiện tại không thể sửa lại hoặc mua lại. Thật sự xin lỗi.”
Vân Vũ siết chặt tay nắm lấy tay cầm vali, sắc mặt hơi nặng nề rời khỏi quầy làm thủ tục.
“Sao lại như vậy chứ……”
Cô không ngờ mình đã đến sớm như vậy mà vẫn xảy ra sự cố. Chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp.
Sân bay hôm nay cũng không quá đông người. Cô ngẩng đầu quan sát xung quanh, rồi vội vàng đeo kính râm, cúi đầu bước nhanh về phía cổng ra của sân bay.
Lòng cô rối như tơ vò, chẳng trách lúc ra khỏi nhà lại có cảm giác bất an…
Bất ngờ, mấy vệ sĩ mặc đồ đen chặn trước mặt cô. Vân Vũ hơi nâng kính râm lên, giả vờ như không để ý rồi định đổi hướng để tránh họ.
Nhưng bất ngờ có một người đàn ông mặc vest xám bước tới chắn đường cô. Những người vệ sĩ mặc đồ đen kia cũng dần dần vây quanh.
Vân Vũ ngẩng đầu, qua lớp kính râm đánh giá người đàn ông mặc vest xám trước mặt, tay nắm lấy vali càng siết chặt hơn.
“Xin lỗi, làm ơn tránh đường.”
Giọng cô hơi lạnh, nhưng người đàn ông mặc vest xám vẫn không nhường bước.
“ Vân tiểu thư, Tổng giám đốc Thẩm đang đợi cô. Tôi là trợ lý riêng của anh ấy, họ Lương. Cô cứ giao vali cho tôi là được.”
Trợ lý Lương nở nụ cười lịch sự, nhẹ nhàng lấy chiếc vali từ tay Vân Vũ.
Đồng tử Vân Vũ hơi giãn ra, hắn nói "Tổng giám đốc Thẩm", thì chỉ có thể là Thẩm Hoài.
Nhưng chẳng phải anh ta đã đồng ý sẽ không can thiệp nữa sao? Cô lại bị lừa rồi...
Vân Vũ đẩy nhẹ kính râm, ánh mắt có phần hoảng loạn, vội dời tầm nhìn sang chỗ khác.
“Anh nhận nhầm người rồi. Tôi còn có việc, làm ơn tránh ra...”
“Vân tiểu thư, tốt nhất là đi cùng chúng tôi. Người xung quanh bắt đầu chú ý rồi đấy, cô cũng không muốn chuyện bị làm ầm lên chứ?”
Dáng vẻ trợ lý Lương thư sinh nhã nhặn, trên mặt vẫn giữ nụ cười lịch sự và đầy chuyên nghiệp.
Lúc này Vân Vũ mới nhận ra xung quanh có không ít người qua lại đang tò mò nhìn về phía họ. Một nhóm vệ sĩ mặc đồ đen vây quanh một cô gái, cảnh tượng này quả thật rất thu hút sự chú ý.
Hai tay cô vô thức siết chặt, đầu ngón tay mềm mịn vì dùng sức quá mức mà trở nên trắng bệch.
Trợ lý Lương hơi cúi người gật đầu, nghiêng người nhường đường, đồng thời đưa tay ra với cử chỉ lễ phép:
"Vân tiểu thư, mời.”
Bên ngoài sân bay, vài chiếc xe dừng lại. Dẫn đầu là một chiếc siêu xe đắt giá thuộc hàng triệu đô, thu hút mọi ánh nhìn.
Loại xe này bình thường rất hiếm thấy. Người qua đường dù chỉ lướt qua cũng không khỏi trầm trồ, ánh mắt đầy ghen tị và kinh ngạc.
Cửa ghế sau nhanh chóng được trợ lý Lương mở ra.
Lúc này, Vân Vũ mới thấy trong xe là Thẩm Hoài, anh mặc một bộ vest chỉn chu, khuôn mặt lạnh lùng, kính gọng kim loại càng làm nổi bật vẻ ngoài thư sinh đầy cấm kỵ, sắc sảo đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Anh đang nhắm mắt dưỡng thần, chân dài bắt chéo, mấy ngày không gặp dường như khiến khí chất anh thêm phần trầm ổn, cảm giác áp lực cũng mạnh mẽ hơn.
Dù khi còn ở sân bay, cô đã đoán được người đó là Thẩm Hoài, nhưng lúc thực sự nhìn thấy anh, thân thể vẫn không tránh khỏi khẽ run lên.
Ngoài xe, ánh nắng có phần chói chang. Trợ lý Lương tận tâm đứng phía sau Vân Vũ, giương ô che nắng cho cô, rồi nhẹ nhàng đưa tay ra làm động tác mời:
“Tiểu thư, mời lên xe.”
Nhưng Vân Vũ không hề nhúc nhích, đôi mắt long lanh bình tĩnh nhìn vào Thẩm Hoài đang ngồi trong xe.
“Là em làm, đúng không?”
Thẩm Hoài lúc này mới từ từ mở mắt. Anh nghiêng đầu nhìn về phía cô, khoé môi thấp thoáng ý cười.
Anh thản nhiên lên tiếng:
“Chơi đủ rồi chứ?”
Vân Vũ cắn chặt môi dưới, bờ môi mềm mại vì lực cắn mà trở nên trắng bệch. Trong đôi mắt đẹp kia là nỗi không cam lòng lẫn tuyệt vọng.
Thẩm Hoài cong môi cười, giọng nói lạnh nhạt nhưng không cho từ chối:
“Lên xe đi, chị gái.”
Vân Vũ cứng đờ ngồi lên xe. Chiếc điện thoại của cô cũng đã bị trợ lý Lương lấy mất từ lúc nào.
Hơn nữa, giữa nơi đông người như vậy, cô biết, nếu cô còn cứng đầu từ chối, Thẩm Hoài thật sự có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Chỉ là, vừa ngồi xuống chiếc ghế da cao cấp, cô lập tức bị Thẩm Hoài kéo lại, bế ngồi thẳng lên đùi anh.
“Buông tôi ra!”
Vân Vũ phản xạ giãy giụa theo bản năng, ánh mắt hoảng hốt nhìn về phía trước, cô không muốn bị tài xế và trợ lý Lương nhìn thấy trong tư thế này.
Nhưng tấm ngăn giữa hàng ghế trước và sau đã được nâng lên từ sớm, che kín hoàn toàn.
Trước sự phản kháng của Vân Vũ, Thẩm Hoài vẫn không hề tức giận, trên môi vẫn giữ nụ cười mơ hồ như không có chuyện gì.
Anh đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt mềm mại của cô, cảm giác hơi ngứa khiến cô không khỏi rùng mình khẽ khàng.
“Ngoan, nghe lời nào... Chỗ này cách âm rất tốt, họ không nhìn thấy, cũng chẳng nghe được gì cả. Nếu anh muốn làm gì, đều có thể.”
Quả nhiên, ngay sau khi anh vừa dứt lời, Vân Vũ liền dừng lại mọi động tác giãy giụa.
Cô hiểu, đây là lời đe dọa. Nếu không ngoan ngoãn nghe theo, anh thật sự có thể làm bất cứ chuyện gì…
Thẩm Hoài ôm chặt cô đầy thoả mãn. Anh đã nhịn rất lâu rồi. Mỗi đêm khi chứng khát da thịt tái phát cảm giác bức bối như có ngàn vạn con kiến bò râm ran khiến anh không chịu nổi.
Anh không kiềm chế được mà siết chặt cô hơn, bắt cô ngồi nghiêng trên đùi mình.
Vân Vũ giống như một con búp bê vải tinh xảo, mặc cho Thẩm Hoài ôm vào lòng.
“Anh muốn hôn em một cái…”
Giọng Thẩm Hoài trầm thấp. Nói xong, anh không đợi cô đáp lại mà đã áp mặt mình vào gò má cô.
Đã một khoảng thời gian rất dài anh không được gần gũi với bé ngoan của mình…
Ánh mắt Thẩm Hoài đầy ủy khuất, anh ôm cô không chịu buông tay. Cho đến khi môi chạm phải chất lỏng ươn ướt, anh mới khựng lại.
Thì ra, Vân Vũ đã đỏ hoe cả mắt. Trong lòng anh, cô lặng lẽ rơi nước mắt.
Hàm răng trắng ngần cắn chặt môi dưới để ngăn tiếng nức nở, trông đến là đáng thương.
“Chị chắc chắn là được làm bằng nước, nếu không sao lại hay khóc thế này?”
Thẩm Hoài nửa đùa nửa thật. Anh nhìn cô với ánh mắt đầy xót xa, rồi nhẹ nhàng đưa tay lau đi những giọt nước mắt nóng hổi đang lăn dài trên má cô.
Vân Vũ nức nở nghẹn ngào, ngập ngừng hỏi:
“Em… em làm sao biết hôm nay chị sẽ đi?”
“Chỉ cần điều tra là biết thôi. Nhưng em cũng thông minh thật, dám nói dối dì và ba là cuối tháng mới đi.”
Thẩm Hoài khẽ cười, giọng điệu thản nhiên. Nếu không phải anh đã sớm thu mua mấy công ty hàng không, còn cố ý cho người theo dõi, e là lần này thật sự bỏ lỡ mất cô rồi.
Vân Vũ cố nén nước mắt, đôi mắt đỏ hoe đầy hoảng loạn, nắm chặt vạt áo trước ngực Thẩm Hoài.
“Em từng nói sẽ không đến ngăn cản chị nữa… Vì sao… vì sao lại làm như vậy?”
“Bởi vì… anh yêu chị mà.”
Thẩm Hoài dịu dàng cười, ánh mắt tràn đầy si mê và lưu luyến. Nhưng những lời ấy lại khiến tim Vân Vũ lạnh đi một nửa, như thể vừa rơi xuống tận đáy cốc.
Thẩm Hoài… sao có thể cam lòng buông tay dễ dàng như vậy?
Cô từng nói, thời gian trôi qua rồi anh sẽ quên cô. Mọi chuyện sẽ như chưa từng xảy ra.
A… bé ngoan của anh thật ngây thơ…
Thẩm Hoài cúi đầu, khẽ đặt một nụ hôn lên đôi môi tái nhợt của cô.
“Trò chơi bỏ trốn kết thúc rồi, chị à…nên trở về nhà của chúng ta rồi.”