Tác giả Ngu Uyển Uyển 

Vân Vũ cảm thấy mình đột nhiên bị Thẩm Hoài bế lên, đặt ngồi trên đùi bị anh ôm trọn vào lòng.

Thẩm Hoài hình như đặc biệt thích ôm cô như vậy, nhưng Vân Vũ lại không quen lắm, bởi vì tư thế ngồi nghiêng trên đùi anh rất dễ khiến chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

"Em yên tâm, anh sẽ không làm gì đâu."

Thẩm Hoài ghé tai Vân Vũ trấn an, Vân Vũ cũng không cử động nữa, bụng cô bắt đầu đau âm ỉ, không còn sức để vùng vẫy.

Nói đến kỳ kinh nguyệt của Vân Vũ, mỗi lần đều như đánh cược. Có lúc chẳng sao cả, có lúc lại đau dữ dội. Lần này thì đúng ngay mức khó chịu nhất.

Thẩm Hoài cúi đầu liền thấy cô gái nhỏ trong lòng mình đang nhíu mày, gương mặt tái nhợt lộ rõ vẻ khó chịu, anh khẽ cau mày, trong mắt lộ rõ đau lòng.

Bàn tay to ấm áp của anh men theo vòng eo mảnh khảnh, dễ dàng ôm trọn, rồi đặt lên bụng phẳng lì của cô.

"Vẫn còn đau à?"

"Đau..."  Vân Vũ rụt rè đáp. Thẩm Hoài siết nhẹ vòng tay quanh eo cô, lực không quá mạnh, vừa đủ để giữ cô ngồi yên trên đùi mình.

Anh không nói thêm gì, chỉ hơi cụp mắt xuống, dùng bàn tay ấm áp xoa bụng cô, nét mặt trông rất nghiêm túc.

Có lẽ vì lòng bàn tay của Thẩm Hoài ấm áp, hoặc có lẽ anh thật sự có thứ gì đó như ma lực.

Vân Vũ dần cảm thấy dễ chịu hơn, khẽ cau mày rúc vào lòng anh, lẩm bẩm.

Trong phòng ngủ yên tĩnh thật lâu, Thẩm Hoài mới bất ngờ lên tiếng:

"Ngoan nào, nếu như có em bé rồi thì sẽ không còn đau như vậy nữa, em chịu không?"

Giọng anh trầm thấp mang theo chút dỗ dành, cơ thể Vân Vũ trong lòng anh rõ ràng khựng lại, lặng lẽ ngồi trên đùi anh, không muốn trả lời câu hỏi đó.

Đôi mắt đẹp của cô khẽ mở, ánh mắt tràn đầy mơ hồ và luống cuống.

Sau này… nên làm gì đây? Cô cũng không biết, thậm chí ngay cả lúc này… cũng cứ như đang mơ vậy…

*

Cùng lúc đó, tại nhà họ Tư, Tư Dục và Quý Minh Hiên đang thảo luận về chuyện của Vân Vũ.

“Dục, cậu chắc chắn hôm đó cậu không nhìn nhầm chứ?”
Quý Minh Hiên có chút không tin được, hỏi lại. Người đang ngồi đối diện trên sofa, Tư Dục lại vô cùng nghiêm túc, khẳng định gật đầu.

Tư Dục vắt chân xuống, một tay chống cằm, thần sắc chắc chắn.

“Hôm đó tôi không nhìn nhầm. Thẩm Hoài ôm A Vũ, mà A Vũ thì trông rất căng thẳng…”

Tư Dục dừng một chút, đôi mắt dài hẹp khẽ nheo lại, ánh nhìn lóe lên sự sắc lạnh, rồi tiếp tục:

“Hơn nữa, trước đây tôi đã nhận ra Thẩm Hoài đối xử với A Vũ không giống người khác. Giờ thì tôi càng chắc chắn… hắn yêu chị kế của mình.”

“Trước đây? Khi nào? Sao tôi không thấy gì cả?”
Quý Minh Hiên gãi đầu, ánh mắt vốn sáng sủa bỗng trở nên mơ hồ.

Tư Dục liếc cậu một cái, nửa trêu nửa thật nói:
“Vì cậu ngốc.”

Quý Minh Hiên vẫn không hiểu, gương mặt điển trai kia nhăn lại thành một khối. Cuối cùng chỉ nghẹn ra được một câu:

“Nhưng… nhưng Vân Vũ là chị gái của Thẩm Hoài mà? Hai người họ không phải chị em sao?”

“Cậu quên rồi à, họ đâu có chút quan hệ máu mủ nào.”

Tư Dục nhàn nhạt đáp, nói xong còn khẽ thở dài.

Bọn họ quen biết Thẩm Hoài lâu như vậy rồi, thật ra cũng chưa từng hiểu rõ tính cách hắn. Thẩm Hoài luôn tỏ ra dịu dàng, khiêm nhường với người ngoài, hầu như chưa từng thấy anh nổi giận.

Nhưng chính những người như vậy lại càng khó lường. Suy nghĩ hay hành động của anh, đều khó mà đoán được.

Đúng lúc này, Tô Cảnh Trần mệt mỏi bước vào từ bên ngoài. Trông anh có vẻ rất vội, sải bước nhanh đến trước mặt Tư Dục và Quý Minh Hiên.

“Tôi đã cho người điều tra ngầm. Đúng như cậu nói, cô ấy thật sự không ở M quốc.”

Tô Cảnh Trần cau mày nói, giọng vẫn còn hơi thở gấp. Anh vừa đáp chuyến bay từ M quốc về, lập tức vội vàng chạy đến đây.

Trong ánh mắt hắn hiện rõ vẻ u ám, bối rối hỏi:
“Vậy sao chú Thẩm và mọi người lại không biết chuyện A Vũ thực ra không ở M quốc?”

“Rõ ràng thôi mà…” Tư Dục mở lời,  “Tất cả đều do Thẩm Hoài sắp đặt. A Vũ cũng bị hắn giấu đi rồi, hắn còn dốc hết tâm tư để lừa chú Thẩm và mọi người về tung tích của cô ấy.”

Tô Cảnh Trần lúc này tâm trí rối bời, không ngừng đi qua đi lại trước bàn trà.

Anh cứ nghĩ rằng Vân Vũ thật sự đã sang M quốc, thậm chí còn tự bay sang đó tìm cô. Kết quả là huy động không ít nhân lực lục tung cả thủ đô bên đó mà vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.

Bất chợt, Tô Cảnh Trần dừng bước, thần sắc hoảng hốt nói:
“Vậy còn chờ gì nữa? Giờ chúng ta đến thẳng nhà họ Thẩm, nói toạc ra mọi chuyện, chẳng phải xong sao?”

“Trực tiếp đến tập đoàn Thẩm Thị thì hơn, chắc giờ này chú Thẩm và Thẩm Hoài vẫn còn ở công ty.”
Quý Minh Hiên cũng góp ý, trong khi Tô Cảnh Trần đã như kiến bò trên chảo nóng. Nhưng Tư Dục nhanh chóng ngăn cả hai lại.

“Đừng nóng vội.”

Giọng Tư Dục bình tĩnh khác thường. Từ trước đến nay, trong số bọn họ, cậu luôn là người hành động cẩn trọng nhất.

“Nếu các cậu cứ thế mà xông đến tìm Thẩm Hoài, chuyện này mà bị truyền thông ngửi thấy thì người chịu thiệt sẽ là A Vũ.”

Cho dù Vân Vũ và Thẩm Hoài không có quan hệ máu mủ, nhưng trên danh nghĩa họ vẫn là chị em. Nếu việc này bị lộ ra ngoài, dư luận sẽ bùng lên rất nhanh.

Tô Cảnh Trần bước nhanh đến ngồi đối diện Tư Dục, cau mày, vội vã nói:
“Được, được, tôi nghe cậu. Giờ chúng ta phải làm gì?”

“Thẩm Hoài chắc chắn đang giấu A Vũ ở đâu đó trong thành phố S. Trước tiên phải âm thầm điều tra, thu thập bằng chứng.”
Tư Dục vừa suy nghĩ vừa nói, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, nhưng hai bàn tay lại siết chặt.

“Đừng để nhiều người biết. Trước tiên phải tìm ra rốt cuộc A Vũ đang ở đâu.”

Tô Cảnh Trần và Quý Minh Hiên đều nặng nề gật đầu. Họ không hiểu Thẩm Hoài đã làm cách nào để che mắt được cha mình và Du Văn, thậm chí không để lộ chút sơ hở nào.

Khi cả ba đang im lặng suy nghĩ, đột nhiên cánh cửa chính vang lên tiếng gõ.

“Tư thiếu gia, ngoài cửa có một cô gái xưng là bạn học của cậu, nói là có chuyện liên quan đến  Vân tiểu thư muốn gặp cậu.”

Tư Dục, Tô Cảnh Trần và Quý Minh Hiên đưa mắt nhìn nhau. Sau một lúc cân nhắc, Tư Dục gật đầu bảo người hầu dẫn cô gái vào.

Không lâu sau, An Hân trong bộ váy trắng làm gương mặt cô càng thêm tái nhợt đã đứng trước mặt ba người.

“Là cô?”

Tô Cảnh Trần mở lời với giọng không mấy thân thiện. Anh còn nhớ loáng thoáng cô gái này chính là người hầu ở buổi vũ hội hôm đó, đã làm đổ cả ly rượu lên vest của anh.

“Không ngờ Tô thiếu vẫn còn nhớ tôi.”

Khóe môi An Hân khẽ nhếch, nở một nụ cười nhàn nhạt. Cô lặng lẽ quan sát ba người Tô Cảnh Trần trong bộ quần áo hàng hiệu chỉnh tề, ngay sau đó siết chặt bàn tay đặt trên chiếc váy liền áo cũ kỹ, rẻ tiền mua ở vỉa hè.

Ánh mắt Tư Dục bình thản dừng lại trên người An Hân, rồi lạnh nhạt cất lời:
“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”

“Các người đang tìm Vân Vũ, đúng không?”

An Hân mở miệng dứt khoát, ánh mắt đầy tự tin và quả quyết.

Dưới vẻ mặt điềm tĩnh, đáy mắt cô thoáng lóe lên tia âm hiểm và toan tính. Cô tiếp tục:
“Tôi biết cô ấy đang ở đâu.”

Khi An Hân rời khỏi biệt thự nhà họ Tư, khóe môi cô cong lên một nụ cười kỳ quái, vừa như mãn nguyện, lại vừa như thì thầm tự nhủ:

“Nói vậy, mình cũng có thể được bọn họ yêu thích, rồi giống như cốt truyện trong tiểu thuyết mà chen chân vào giới thượng lưu sao?”

Cùng lúc đó, trong đầu cô vang lên một giọng nói lạnh lẽo như máy móc:

【Cốt truyện thế giới đã bị quấy nhiễu, hệ thống hiện chỉ có thể hỗ trợ ký chủ tiêu diệt nữ phụ phản diện nghịch tập, chỉ có vậy mà thôi.】

【Ký chủ vốn là nữ chính trong nguyên tác, tuy nhiên vì đã biết trước toàn bộ cốt truyện và kết cục, lại đánh mất phẩm chất thuần khiết, kiên cường và đáng mến của nguyên tác nữ chính, nên bị Thiên Đạo tước bỏ hào quang nữ chính.】

Đó là hệ thống mà cô vô tình liên kết vào ngày hôm qua, một hệ thống thuộc về tuyến nữ chính, đối đầu lâu dài với hệ thống pháo hôi.

Ban đầu cô tưởng hệ thống này sẽ giúp mình giành lại tất cả những gì vốn thuộc về mình trong nguyên tác, nhưng không ngờ sự thật lại không như vậy.

Đáy mắt An Hân ánh lên một tia thất vọng, nhưng ngay sau đó, cô lại nhớ đến nỗi phẫn hận và bất cam trong lòng.

Dù cô đã mất đi tư cách làm nữ chính, cô cũng tuyệt đối không chấp nhận để người lẽ ra đã sớm phải chết kia, một nữ phụ nhỏ bé chiếm lấy vị trí trung tâm của câu chuyện này.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play