Tác giả Ngu Uyển Uyển

Dư Văn nhanh chóng múc cho Thẩm Hoài một bát canh bổ dưỡng.

“Tiểu Hoài dạo này chắc mệt lắm rồi, dì nghe ba cháu nói cháu bận lắm, hôm nay vất vả lắm mới về được một chuyến, nhất định phải ăn nhiều vào nhé.”

“Cảm ơn dì ạ.”

Thẩm Hoài nhận lấy bát canh, trong mắt quả thực có chút mệt mỏi, nhìn là biết gần đây rất bận.

Ánh mắt hắn lặng lẽ nhìn sang Vân Vũ ngồi bên cạnh, khóe môi mang theo nụ cười thỏa mãn.

Vài ngày không gặp “bảo bối” của hắn, nếu không phải còn có ba Thẩm cùng Du Văn ở đây, hắn đã sớm muốn ôm bé ngoan của hắn mà hôn rồi.

Việc Thẩm Hoài vào tập đoàn, muốn được các cổ đông công nhận và ủng hộ đâu phải dễ. Hắn ngày đêm vất vả cũng chỉ vì mong sớm được về nhà gặp Vân Vũ.

Vân Vũ cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, chợt nghe chú Thẩm gọi mình.

“Tiểu Vũ, nghe mẹ cháu nói cháu đang chuẩn bị đi du học, chú đã nhờ người tìm sẵn nhà bên đó rồi, đến lúc đó cho cháu xem có thích không.”

Vân Vũ khựng lại, trong lòng bỗng thấy căng thẳng.

“Dạ... không cần đâu ạ.”

Cô ngẩng đầu cố gắng mỉm cười: “Tới lúc đó cháu tự tìm chỗ gần trường là được rồi ạ…”

Chú Thẩm vốn định mua biệt thự gần trường tặng cô, nhưng thấy thái độ cô kiên quyết cũng đành thôi.

Khi chủ đề đó kết thúc, Vân Vũ như nhẹ nhõm hẳn, cúi đầu tiếp tục ăn cơm trong trạng thái lơ đãng.

Cô liếc nhìn phản ứng của Thẩm Hoài, chỉ thấy hắn vẫn điềm nhiên ăn cơm, động tác ung dung, trông rất bình thản.

Trong lòng Vân Vũ thoáng có chút nhẹ nhõm. Lúc chú Thẩm nhắc đến chuyện cô sắp dọn đi, cô còn lo Thẩm Hoài sẽ giận.

Nhưng dường như hắn chẳng có phản ứng gì cả.

Cô khẽ thở ra, ăn xong liền kiếm cớ lên lầu về phòng ngủ.

Sau khi Thẩm Hoài dọn ra ngoài, cô đã âm thầm dỡ bỏ những thiết bị theo dõi của Thẩm Hoài trong phòng cô.

Hiện tại, Vân Vũ cuối cùng cũng có thể thả lỏng nằm trên giường, lặng lẽ suy nghĩ mọi chuyện.

“Kỳ lạ thật…”

Cô lẩm bẩm, hàng lông mày đẹp khẽ nhíu lại.

Cô nhớ lại phản ứng vừa rồi của Thẩm Hoài, nhìn qua, chẳng lẽ hắn đã nghĩ thông suốt, hóa ra tình cảm hắn dành cho cô cũng không sâu đậm như cô nghĩ?

Cho nên khi nghe tin cô chuẩn bị ra nước ngoài, hắn hoàn toàn không có chút phản ứng nào?

Nhưng ngay giây tiếp theo, cửa phòng ngủ bị Thẩm Hoài mở ra.

Vừa nghe thấy tiếng “cạch” của ổ khóa bị xoay, Vân Vũ theo phản xạ lập tức bật dậy khỏi giường, bởi vì cô nhớ rất rõ mình đã khóa cửa rồi.

Vậy mà Thẩm Hoài lại đường hoàng bước vào, tiện tay đóng cửa rồi khóa trái, trong tay cầm theo một chùm chìa khóa.

“Chị khóa cửa làm gì? May là em vẫn còn chìa.”

Thẩm Hoài cười nhẹ, tiện tay nhét lại chìa khóa vào túi, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Vân Vũ, gương mặt cô lúc này đầy cảnh giác.

Vân Vũ nhanh chóng đứng dậy, váy có phần lộn xộn, xương quai xanh trắng ngần lộ ra dưới ánh đèn càng thêm chói mắt.

Hàng mi dài khẽ run, cô cố gắng che giấu sự hoảng loạn trong lòng, ra vẻ trấn tĩnh mà nhìn hắn.

Đôi mắt sâu của Thẩm Hoài mang theo chút si mê. Dáng vẻ bình tĩnh nghiêm túc của “bé ngoan” nhà hắn, trông thật đáng yêu.

Như một chú nhím con chưa lớn, đã phải nhe nanh với kẻ thù…

“Chú Thẩm cùng mẹ chị còn ở dưới nhà, em muốn làm gì?”

“Chị sao lại gỡ camera đi? Thời gian qua em không được nhìn thấy chị.”

Thẩm Hoài đáp không đúng trọng tâm, ánh mắt liếc về phía góc phòng từng đặt camera, ánh nhìn phảng phất nét tiếc nuối.

Toàn thân Vân Vũ khẽ run, mồ hôi lạnh túa ra, nhưng vẫn cố gắng không để lộ sự sợ hãi trước mặt hắn.

“Chuyện trước đây, chị sẽ không nói với ba em, cho nên Thẩm Hoài… dừng lại đi.”

“Chị đang nói gì vậy?”

Nụ cười nơi khóe môi Thẩm Hoài không hề phai nhạt, chỉ là ánh mắt càng trở nên u tối hơn.

Hắn bước về phía cô hai bước, Vân Vũ theo phản xạ lùi lại một bước, bàn tay nhỏ trắng muốt nắm chặt thành nắm đấm.

Cô luôn tự nhủ phải bình tĩnh, không được hoảng sợ, không được yếu đuối.

“Chị nghe ba em nói em sẽ ở lại tiếp quản công ty, sau này chị có lẽ cũng rất ít về nước, chắc sẽ không gặp nhau nữa, như vậy… cũng tốt.”

Giọng cô nhẹ bẫng, âm cuối run rẩy đã bán đứng cảm xúc giấu kín nỗi bất an, sự sợ hãi không thể che giấu.

“Sau này em sẽ gặp được người con gái em thật sự thích. Có lẽ… tình cảm em dành cho chị, chỉ là sự ỷ lại với một người chị gái thôi.”

“Chỉ cần chị rời đi, thời gian qua lâu một chút, em sẽ nhanh chóng quên chị thôi. Chị cũng sẽ xem như tất cả chưa từng xảy ra...”

Vân Vũ gom hết can đảm nói ra những lời chất chứa trong lòng bấy lâu, sau đó căng thẳng nín thở, ánh mắt không dám rời khỏi gương mặt Thẩm Hoài.

Căn phòng bỗng chốc chìm vào im lặng.

Sắc mặt Thẩm Hoài vẫn không thay đổi, đôi mắt đen thẳm ánh lên tia sáng khó dò, khóe môi vương một nụ cười nhàn nhạt, chỉ là Vân Vũ hoàn toàn không phân biệt nổi nụ cười ấy là dịu dàng... hay là chế giễu.

Qua một lúc lâu, dưới lầu vang lên tiếng ba Thẩm gọi tên hắn.

Lúc này, Thẩm Hoài mới nhẹ nhàng nâng tay đỡ lại cặp kính sắp trượt xuống, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Vân Vũ, sâu thẳm đến đáng sợ.

“Được thôi.”

Câu nói rất nhẹ, rất đơn giản.

Hắn... hắn đồng ý thật rồi sao?

Vân Vũ bất giác ngẩng đầu, sững sờ nhìn theo bóng dáng Thẩm Hoài đang quay người đi ra.

Cánh cửa phòng khép hờ, bóng dáng cao lớn mặc âu phục đen dần xa khuất, dáng vẻ điềm đạm, từng bước đều toát lên vẻ mạnh mẽ, lạnh lùng. Ngay cả tư thế bước xuống cầu thang cũng đẹp đến mức không tì vết.

Nhưng Vân Vũ không còn tâm trí để ngắm nhìn nữa. Trong khoảnh khắc hắn bước ra ngoài, sợi dây căng cứng trong lòng cô rốt cuộc cũng đứt phựt.

Cô khụy xuống mép giường, từng hơi từng hơi thở dốc, lòng bàn tay bị móng tay bấm chặt đến mức in hằn dấu đỏ.

Là lời nói của cô đã tác động đến hắn? Hay là... Thẩm Hoài thật sự đã tỉnh ngộ?

Dù là lý do gì, chỉ cần kết thúc được cơn ác mộng này... là đủ.

Vân Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn không hay biết Thẩm Hoài lúc này đang chậm rãi bước xuống cầu thang.

Dưới ánh đèn tường mờ tối, gương mặt hắn lạnh lẽo đến dọa người.

Chỉ biến mất một thời gian ngắn thôi, “bé ngoan” của hắn đã nghĩ mình đủ lớn, đủ mạnh để rời khỏi chiếc lồng này rồi sao?

Ha...

Từ hôm đó trở đi, Vân Vũ không gặp lại Thẩm Hoài nữa. Nghe Lâm Hiểu Hiểu kể lại, hiện giờ Thẩm Hoài đã trở thành Tổng giám đốc trẻ tuổi của Tập đoàn Thẩm thị, trong giới thương trường danh tiếng vang dội.

Hắn không chỉ nhanh chóng vượt mặt Tô Cảnh Trần trong giới con cháu nhà quyền quý, mà còn khiến những cổ đông từng phản đối phải tâm phục khẩu phục bằng loạt thủ đoạn quyết liệt.

Nghe nói, chỉ trong thời gian ngắn, Thẩm Hoài đã mở rộng tập đoàn sang cả lĩnh vực hàng không, thu mua hàng loạt công ty con, khiến giới tài chính xôn xao.

Trong khoảng thời gian ấy, Tô Cảnh Trần từng chủ động hẹn gặp cô, nhưng lần nào cũng bị Vân Vũ từ chối.

Vì giờ cô đang bận rộn chuẩn bị hành lý để xuất ngoại.

Tranh thủ lúc Dư Văn đến công ty đưa cơm cho Thẩm phụ, Vân Vũ lặng lẽ thu xếp xong hành lý của mình.

Đúng lúc ấy, Lâm Hiểu Hiểu gọi điện rủ cô đi ăn một bữa, xem như buổi gặp cuối cùng trước khi cô rời khỏi đất nước này.

Lâm Hiểu Hiểu vừa mới tậu được một chiếc siêu xe mới toanh, hiện giờ đang hăm hở lái xe tới Thẩm gia tìm Vân Vũ.

Không còn cách nào khác, Vân Vũ đành phải thú nhận với Lâm Hiểu Hiểu kế hoạch thật sự của mình.

“Cái gì?! Ngày mai cậu đi luôn á?!” Tiếng hét kinh hoàng vang lên từ đầu dây bên kia khiến Vân Vũ vội “Suỵt” một tiếng, ra hiệu cho cô nàng giữ giọng nhỏ lại.

“Sao nhanh vậy? Không phải cậu nói cuối tháng mới đi mà?” Lâm Hiểu Hiểu bắt đầu than thở. Thật ra, ngay cả với Dư Văn và ba Thẩm, Vân Vũ cũng chỉ nói rằng sẽ đi vào cuối tháng. Ba Thẩm  thậm chí còn chuẩn bị sẵn chuyên cơ riêng để đưa cô sang Mỹ.

Nhưng Vân Vũ vẫn luôn dè chừng Thẩm Hoài. Cô sợ đến lúc đó có chuyện bất ngờ xảy ra, mọi việc vượt khỏi tầm kiểm soát. Thế nên, thay vì chờ đợi, cô quyết định rời đi sớm hơn dự tính.

Cô suy nghĩ một lát, sau đó nghiêm túc dặn dò Lâm Hiểu Hiểu ở đầu dây bên kia:
“Hiểu Hiểu, chuyện ngày mai tớ đi… đừng nói với ai hết nhé.”

“Hả? Cậu còn chưa nói với dì và chú Thẩm sao?”

“Tớ sợ mẹ tớ không nỡ, nên tạm thời chưa nói...” Vân Vũ bịa ra một lý do, nhưng Lâm Hiểu Hiểu hoàn toàn tin tưởng, còn vội vàng cam đoan sẽ giữ kín chuyện này như bí mật quốc gia.

Cô thật sự lo nếu Dư Văn và Thẩm phụ biết, thì Thẩm Hoài cũng sẽ biết cô rời đi sớm hơn dự kiến. Vì để chắc chắn, cô đành phải giấu cả hai người họ.

“Haizz... Mà tớ thấy tiếc ghê á! Cậu với Tô thiếu nhìn cũng đẹp đôi mà, hay là hẹn hò đại rồi mới đi được không!” Lâm Hiểu Hiểu bắt đầu tiếc nuối thay.

“Hiểu Hiểu...” Vân Vũ chỉ biết cười khổ.

Lâm Hiểu Hiểu dường như đặc biệt mê mệt cp giữa cô và Tô Cảnh Trần.

“Đùa đấy! Nhưng mà bên nước ngoài cũng có nhiều ‘niceboy’ lắm nha~! Biết đâu sinh cho tớ một đứa con lai xinh xắn thì sao~!”

“Lâm Hiểu Hiểu!” Vân Vũ tức giận gọi thẳng tên đầy đủ, bên kia lập tức vang lên tiếng cười vô tư không chút sợ hãi.

Hai người lại trò chuyện thêm vài câu, rồi mới cúp máy.

Đêm đó, Vân Vũ trằn trọc mãi không ngủ được. Có lẽ vì biết rằng ngày mai, cô sẽ rời khỏi nơi này một mình, lặng lẽ như kẻ đào tẩu.

Sáng hôm sau, đợi Dư Văn ra ngoài, cô lặng lẽ rời khỏi Thẩm gia, gọi xe đến sân bay.

Cô cũng rất áy náy khi rời đi mà không lời từ biệt. Nhưng nỗi sợ rằng Thẩm Hoài sẽ không chịu buông tay quá lớn, đến mức cô không còn lựa chọn nào khác. Cô nghĩ, đợi sau khi sang đến nơi, sẽ tìm thời điểm thích hợp để nói rõ với mẹ và chú Thẩm sau.

Mọi chuyện tại sân bay diễn ra rất suôn sẻ, quá suôn sẻ khiến lòng cô dâng lên chút bất an mơ hồ.

Trước đây, khi cô vừa chuyển vào Thẩm gia, Thẩm phụ đã đưa cho cô một thẻ ngân hàng. Dù cô không dùng đến mấy, nhưng trong thẻ cách một khoảng thời gian sẽ có một khoản tiền lớn được chuyển vào, coi như tiền tiêu vặt.

Vân Vũ nghĩ rằng như vậy đã hoàn toàn đủ để một mình cô có thể thuê nhà và du học ở nước ngoài, cô còn phải đi tìm công việc làm thêm, dù sao trước giờ vẫn luôn tiêu tiền cho chú Thẩm cấp.

Cho đến lúc cô gần hoàn tất thủ tục check-in, mọi chuyện vẫn suôn sẻ. Nhưng đúng lúc làm thủ tục lên máy bay thì biến cố xảy ra.

“Xin lỗi cô, nhưng hệ thống hiển thị rằng vé máy bay của cô đã bị huỷ.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play