Hai người về phòng, “Có chút mệt, tôi muốn kiểm tra ký túc xá trước, chiều sẽ đi ra ngoài tìm manh mối, cô cứ tự nhiên đi.”

Kiều Quân Ảnh nói xong liền đi đến bên cửa sổ, theo vách tường tìm kiếm, không biết vì sao, luôn cảm thấy ánh mắt của Chu Hiểu Hiểu nặng nề đặt trên người cô, làm cô không thoải mái, không biết ở cùng phòng với cô ấy có phải là lựa chọn đúng đắn hay không.

Dù sao lúc này mọi người trong trường đều đang nghỉ trưa, nếu Chu Hiểu Hiểu có thể đi ra ngoài một mình thì càng tốt.

Chu Hiểu Hiểu nghe vậy ngồi ở mép giường gần cửa cười khẽ nói: “Được thôi.”

Kiều Quân Ảnh không để ý đến cô ấy, vừa thất thần vừa tìm kiếm trong phòng, một bên yên lặng suy nghĩ về biểu tượng trò chơi trong đầu.

Đó là một trò chơi nông trại kinh doanh, tuy nói là nông trại, nhưng ngoài ruộng đồng và nhà máy còn có một ngôi nhà lớn và khu vườn hoa rất đẹp, có thể xây dựng các công trình thành phố.

Đây là trò chơi cô luôn chơi trước khi xuyên không.

Đúng vậy, Kiều Quân Ảnh không phải người của thế giới này, cô gặp khủng bố khi đang nghiên cứu cùng giáo sư ở nơi khác.

Khủng bố cài bom trước đó bất ngờ phát nổ, trên đường hỗn loạn, xung quanh đầy người la hét đau đớn, mùi máu và thuốc súng tràn ngập khắp nơi.

Kiều Quân Ảnh cảm thấy trước mắt tối đen, sau đó mới cảm thấy đau, ngón tay run rẩy chạm vào vết thương, nhưng ngoài đau cô không cảm giác được gì.

Khi cô dần mất ý thức, dường như thấy một khuôn mặt nữ tử trẻ trung, cô nghĩ mình sẽ chết, nhưng khi mở mắt lại phát hiện mình nằm trên giường.

Trên người không có gì không ổn, vụ nổ trước đó như một giấc mơ, có lẽ là đụng đầu, nhiều chi tiết vụ nổ cô không nhớ rõ.

Kiều Quân Ảnh từng nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy người đi đường, cảnh vật bên ngoài giống với thế giới cũ, nhưng lại có chút lạ lùng.

Cô không tìm thấy bất kỳ thông tin thân phận nào của chủ nhân cơ thể này, phòng trống không ngoài các vật dụng cơ bản, giống như một căn phòng mới, không có quần áo, sách vở hay thực phẩm, duy nhất một máy tính chỉ có thanh tìm kiếm.

Kiều Quân Ảnh đôi khi nghĩ cơ thể này như chuẩn bị riêng cho cô, đặc biệt là phát hiện chủ nhân cũ giống hệt mình, từ ngoại hình đến nốt ruồi son dưới khóe mắt.

Sau khi phát hiện vết sẹo trên tay phải, sự nghi ngờ này biến thành sợ hãi, khi còn nhỏ, do không hiểu chuyện nên cô bị một cái đinh sắt đâm phải, không biết phải xử lí như thế nào nên qua nhiều năm liền thành một vết sẹo nhỏ, vì sao chủ nhân cũ cũng có ?

Một thế giới khác có người giống hệt cô, trải qua cuộc sống giống cô? Kiều Quân Ảnh không tin sự trùng hợp này.

Nếu đây là cơ thể của cô, vụ nổ không thể không để lại dấu vết; nếu không phải, tại sao cơ thể này lại giống hệt cô, kể cả vết sẹo?

Có lẽ thứ kéo cô đến thế giới này đã chữa lành vết thương, xuyên không có thể xảy ra thì chữa lành vết thương cũng không phải là không thể.

Ban đầu, Kiều Quân Ảnh suy nghĩ rất nhiều, nhưng hiện tại cô đè nén tất cả xuống đáy lòng, giả vờ như không có gì xảy ra, cố gắng thích nghi với hoàn cảnh mới.

Trò chơi trong đầu mở ra giao diện quen thuộc, nhưng không có hệ thống bạn bè, chỉ có hình tượng của cô, không có dấu vết bạn bè, giống như đây luôn là game một người chơi.

Khi Kiều Quân Ảnh phát hiện thế giới này không có trò chơi này, cô không biết cảm giác phức tạp trong lòng là gì.

Vụ nổ là thật, xuyên không là thật, trò chơi này có thể chứng minh thế giới cũ tồn tại, cũng là liên kết duy nhất với quá khứ.

Ban đầu, Kiều Quân Ảnh nằm trên giường chơi nông trại, chỉ yên lặng nhìn cảnh vật trong game, dù không có bạn bè trong xã đoàn nói chuyện phiếm, trò chơi này vẫn là niềm an ủi duy nhất trong thế giới xa lạ này.

Khi bóng đêm đến, bình tĩnh lại, cô bắt đầu nghiên cứu nông trại này.

Cô phát hiện điều kinh ngạc: sản phẩm từ nhà máy nông trại có thể lấy ra!

Kiều Quân Ảnh cẩn thận cắn một miếng bánh mì từ nông trại, hương vị không khác gì bánh mì thực.

Tiếp tục thử nghiệm, cô phát hiện nó rất hữu dụng, vì ngoài sản phẩm, nó còn là một không gian nhỏ!

Nước ấm để trong đó không bị nguội, đồ ăn không bị hỏng, duy trì trạng thái ban đầu.

Hơn nữa, từ khi đến thế giới này, kho hàng không bao giờ đầy, sản phẩm có thể chồng lên vô hạn.

Nếu nói cho bạn bè trong game biết, họ sẽ ghen tị, vì trò chơi này có một nhược điểm lớn là sản phẩm dễ bị hỏng, kho hàng không bao giờ đủ chỗ chứa.

Nhưng hiện tại, Kiều Quân Ảnh rất nhớ cái kho hàng bình thường, sẽ bị đầy.

Trong game hay ngoài game, đồ ăn để trong game sẽ không bị hỏng, như là thời gian trong nông trại đang bị dừng lại, nhưng lấy đồ ăn ra ngoài lâu sẽ bị hỏng.

Cô từng thử lấy đồng hồ treo tường ra khỏi tường, kim đồng hồ vẫn hoạt động bình thường.

Kiều Quân Ảnh kiểm tra phòng không thấy vấn đề, xác định nông trại vẫn tồn tại và có thể sử dụng, cô cảm thấy tự tin hơn.

Nhưng không ngờ Chu Hiểu Hiểu không hành động một mình, mà ngồi im trên giường chờ cô.

Kiều Quân Ảnh nói: “Thật ra cô có thể không đợi tôi.”

“Khó mà làm được, chúng ta nữ hài tử yếu đuối, cùng nhau hành động mới an toàn, một mình tôi sẽ sợ.” Chu Hiểu Hiểu tươi cười hài hước trả lời.

“……”

Ha, hoàn toàn không thấy ra được điểm nào khiến cô sợ hãi cả!

Kiều Quân Ảnh mặt mộc đẩy cửa phòng, “Vậy đi thôi.”

“Lâm Thất là sinh viên năm 2 hệ mĩ thuật, nghe nói di vật của cô ấy còn lưu tại ký túc xá, tôi muốn đi xem, nhưng ký túc xá đó hình như bị phong tỏa. Nếu không chúng ta đi phòng vẽ tranh đi ? Bối cảnh không phải nói vải vẽ tranh sẽ đổ máu sao?”

Nếu đã quyết định cùng nhau hành động, Kiều Quân Ảnh liền cố gắng cùng Chu Hiểu Hiểu bắt đầu câu chuyện, giọng cô rất thanh lãnh, như tiếng băng tan va chạm, hoàn toàn đem bốn chữ “Đóa hoa băng lãnh” miêu tả mười phần mười.

Chu Hiểu Hiểu mỉm cười nhìn cô, “Thật ra cô muốn xem ký túc xá cũng không phải không thể, tôi có cách mà.”

Hai người nhanh chóng đến phòng quản lí kí túc xá của Lâm Thất, cô quản lý tỏ vẻ họ có thể vào xem nhưng ký túc xá bị phong tỏa, cô ấy không có chìa khóa.

Kiều Quân Ảnh có chút thất vọng, nhưng Chu Hiểu Hiểu lại cười cảm ơn cô quản lý, kéo cô vào ký túc xá.

“Đây là cách cô nói sao?”

Nhìn cô ấy lấy dây thép không biết từ đâu ra để cạy khóa, Kiều Quân Ảnh cảm thấy không quá đáng tin, “Cô thật sự biết mở khóa…”

“Lạch cạch” một tiếng cửa mở, “Xong.” Chu Hiểu Hiểu nửa ngồi xổm ngửa đầu cười nhìn cô, “Cô muốn nói gì?”

Góc độ này làm Chu Hiểu Hiểu cười mắt càng thêm long lanh, như dãy núi vờn quanh phản chiếu thanh sơn mây trắng một hồ nước xanh.

“Không, tôi không có vấn đề gì.”

Kiều Quân Ảnh với khuôn mặt lạnh lùng đi theo cô ấy vào ký túc xá phủ đầy bụi, tiện tay đóng cửa lại.

“Nhìn dáng vẻ sau khi xảy ra chuyện, bạn cùng phòng của Lâm Thất đều dọn đi rồi.”

“Ừ.”

Kiều Quân Ảnh bắt đầu cẩn thận quan sát ký túc xá, bốn người một phòng, kiểu truyền thống trên là giường dưới là bàn, chỉ còn lại một cái bàn của Lâm Thất.

Trên bàn còn có thư mở, dụng cụ học tập tán loạn, giống như chủ nhân chỉ tạm thời rời đi và sẽ sớm quay lại.

Trên bàn không có gì đặc biệt, một vài quyển sách vở, còn có một ít chai lọ của nữ sinh.

Khi Kiều Quân Ảnh xem xét mặt bàn, Chu Hiểu Hiểu đã cạy khóa ngăn kéo, tìm được một quyển nhật ký.

“Cô ấy có bạn trai?” / “Trường học dang giá?”

Hầu như cùng lúc mở miệng, Kiều Quân Ảnh và Chu Hiểu Hiểu liếc nhìn nhau, giơ tay ý bảo cô ấy xem tấm card trong tay.

“Xem chữ viết này, không giống của Lâm Thất, nét bút có lực, càng giống chữ nam sinh, kết thúc bằng ‘hôn hôn’, đại khái là bạn trai, đương nhiên không loại trừ bạn gái. Nếu tìm được người này có thể biết thêm nhiều tin tức…”

“Leng keng! Chúc mừng người chơi phát hiện cốt truyện ẩn, kích hoạt nhiệm vụ phụ.

Nhắc nhở: Ai sẽ làm chủ tế(*)? Là tôi, bồ câu nói, tôi muốn ai điếu người yêu, tôi sẽ làm chủ tế.

Chúc người chơi ác mộng kinh hồn, tử vong đại cát!”

*: Chủ tế là một thuật ngữ phổ biến trong các nghi lễ tôn giáo và các sự kiện nghi thức khác. Chủ tế là người đứng đầu, người chủ trì, hoặc người dẫn dắt một nghi lễ hoặc buổi lễ. Vai trò của chủ tế có thể khác nhau tùy thuộc vào tôn giáo hoặc nghi thức cụ thể, nhưng nhìn chung, họ chịu trách nhiệm đảm bảo rằng nghi lễ được thực hiện đúng theo quy định và truyền thống.

Nhiệm vụ phụ? Nhưng tại sao nhiệm vụ phụ chỉ có nhắc nhở mà không có yêu cầu cụ thể. Nhắc nhở về bồ câu hẳn là chủ nhân tấm card này, hắn có thể biết điều gì đó.”

“Ừ. Khi tìm được người sẽ nói sau, trước xem cái này.” Chu Hiểu Hiểu lắc lắc quyển nhật ký trong tay, đưa cho cô.

“Lâm Thất sống trong ngôi trường danh giá lâu dài, hẳn là bị một học thần hại chết, nhưng tôi thiên về tai nạn hơn, tuổi này sinh viên không đến mức giết người một cách chủ động. Tuy nhiên, Lâm Thất cũng có chút kỳ quái…”

“Sao?”

“Xem nhật ký của cô ấy luôn có cảm giác logic hỗn loạn, cô ấy nói luôn không hiểu được mà mất đi một đoạn ký ức…”

“Thật kỳ lạ.” Kiều Quân Ảnh không tiếp sổ nhật ký, ngược lại lật tủ quần áo, “Ký túc xá nhỏ thế này, tôi học lúc ấy cũng giấu đồ trong tủ quần áo, không biết cô ấy có…”

“Cô không xem nhật ký sao?”

Kiều Quân Ảnh không chút để ý nói: “Cô xem không phải được rồi sao, hay là nói… Cô sẽ giấu tôi?”

Lúc này nửa người cô đã chui vào tủ quần áo, giọng có chút lệch, mang theo chút ý cười, “Hả?”

“Không, tôi đương nhiên sẽ không. Nhưng mà… Cô đối ai cũng không có cảnh giác, để lưng lại cho người lạ sao?”

“Cô nói cái… A, tìm được rồi!” Kiều Quân Ảnh ôm một cái hộp rời khỏi tủ, vừa lúc đâm vào Chu Hiểu Hiểu.

Chu Hiểu Hiểu một tay chống tủ quần áo, cúi người ghé vào tai cô dùng giọng thấp nói: “Tôi nói, trong trò chơi, đừng tùy tiện để lưng cho người khác, rất nguy hiểm.”

“Ờ, tôi nhớ rồi.” Kiều Quân Ảnh bước ra vài bước rời khỏi vòng tay cô ấy, đặt hộp lên bàn, nói, “Không biết cô ấy giấu thứ gì.”

Cô không biết lỗ tai chính mình đã hoàn toàn đỏ ửng, giống như hoa đỏ nở trên tuyết.

“Mở ra xem.”

Nếu lúc này Kiều Quân Ảnh quay đầu lại, sẽ thấy Chu Hiểu Hiểu trong mắt hàm chứa ý cười thân thiết, đáng tiếc cô không quay lại.

“Bạn trai! Là bạn trai của cô ấy.”

Trong hộp là một ít ghi chú viết tay của Lâm Thất cùng bạn trai, “Xã hội hiện đại dùng ghi chú viết tay vẫn rất có cảm giác, cuộc sống vẫn cần nghi thức… Hả? Sao lại…”

Kiều Quân Ảnh nhìn ghi chú trong tay, nhíu mày.

 

Ngày 26 tháng 12 năm 239. Làm sao bây giờ, tôi rất sợ hãi, tôi cảm giác càng ngày càng không ổn…

Ngày 6 tháng 3 năm 240. Gần đây anh thế nào? Em cảm thấy không tốt lắm, giống như mất đi rất nhiều ký ức.

Ngày 10 tháng 3 năm 240. Đừng sợ, tất cả sẽ ổn thôi, anh luôn ở bên em.

Ngày 15 tháng 4 năm 240. Tại sao mọi người nhìn em bằng ánh mắt rất kỳ quái? Tại sao họ không để ý đến em?

Ngày 7 tháng 8 năm 240. Em rất nhớ anh, tại sao anh không muốn gặp em?

Ngày 19 tháng 8 năm 240. Gặp mặt không tiện lắm, chúng ta như vậy không phải tốt hơn sao?

Ngày 3 tháng 10 năm 240. Có lúc em nghi ngờ anh có phải là người không, anh xuất hiện rất kỳ quái... Không phải người cũng không sao, thế là càng tốt, dẫn em đi đi, em chịu không nổi…

Ngày 4 tháng 10 năm 240. Không sao đâu, đừng suy nghĩ vớ vẩn.

Ngày 9 tháng 11 năm 240. Tại sao họ lại đối xử với em như vậy!

Ngày 21 tháng 3 năm 241. Em hận họ! Em hận họ!

Ngày 3 tháng 4 năm 241. Dù thế nào, anh luôn ở bên em.

---

“Xem những cuộc trò chuyện này, tại sao cảm giác rất kỳ quái? Thân thể của Lâm Thất có vấn đề gì sao? Hơn nữa, cô và bồ câu chưa từng gặp mặt, vậy sao nói là yêu nhau? Tại sao khắp nơi không có tên bồ câu?”

Kiều Quân Ảnh có chút phát điên, “Bồ câu nói cũng rất kỳ quái, luôn ở bên cạnh cô ấy, nhưng lại không muốn gặp? Rốt cuộc là vì cái gì…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play