Kiều Quân Ảnh đột nhiên mở mắt ra, phát hiện cô đang đứng trên một con đường nhỏ quanh co, trên cổ tay trái xuất hiện con số đang đứng yên: 00:00.

Đây là chuyện gì? Cô nhớ rõ vừa nãy mình còn đang ở trong phòng.

Kiều Quân Ảnh nhìn quanh một vòng, xung quanh ngoài con đường nhỏ là một mảnh tối đen như có thể nuốt chửng mọi thứ, cô nhìn phía trước một lát, rồi lặng lẽ đi lên con đường không biết dẫn đến đâu.

Chậm rãi, xung quanh bắt đầu có ánh sáng, đi thêm một đoạn, cô dần dần nghe thấy tiếng người.

Đó là một khu nhà cửa với vài người lạ đứng đó, ngoài cửa kia ra, mọi nơi khác đều là một mảnh trắng xoá, đến nỗi trên bảng hiệu trên cửa cũng không thấy rõ, chỉ có thể thấy hai chữ “Học viện”.

Phía trước toàn là bóng tối, không biết đi đâu.

Một người đàn ông trung niên với vẻ mặt kích động hét lớn với những người khác: “Chuyện này là sao?! Đùa dai à?! Tôi sẽ đi làm trễ mất! Mặc kệ các người là ai, mau thả tôi về!”

Kiều Quân Ảnh nghe hắn lớn tiếng ồn ào, kinh ngạc, những người này bị truyền tống vào trò chơi trực tiếp sao? Không trải qua sự kiện kỳ lạ khác?

“Nơi này là đâu?” Một nữ sinh trẻ tuổi bên cạnh hỏi phụ họa, “Nơi này thật đáng sợ. Tôi sợ quá.”

Cô ta nói, dựa sát vào một nam sinh có khuôn mặt tương tự, kéo tay cô nhẹ giọng an ủi, nam sinh với vẻ mặt khẩn trương, thỉnh thoảng liếc nhìn mọi người với ánh mắt cảnh giác.

Lúc này, một nam thanh niên ăn mặc chỉnh tề khinh miệt nhìn khắp nơi, hắn dùng ngón tay khơi mái tóc nói: “Đây là tiết mục đùa dai nào? Có phải xung quanh còn giấu camera không? Muốn xem chúng ta kinh hoàng làm trò hề? Các người muốn ở đây thì ở, tôi không chơi.”

Nói xong, hắn nhấc chân đi vào vùng sương trắng, người đàn ông trung niên ồn ào kia cũng dịch chuyển về phía bên cạnh.

Đúng lúc này, từ trong sương trắng truyền đến tiếng thét chói tai hoảng sợ của con người, mọi người không thể thấy trong sương có chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai.

Tiếng thét ngày càng cao, đến mức cuối cùng không giống như con người có thể phát ra, rồi đột nhiên im bặt, để lại sự yên tĩnh như cái chết.

Một lát sau, có thứ gì đó xuyên qua sương trắng nặng nề rơi xuống bên cạnh người đàn ông trung niên, hắn theo bản năng nhìn qua, hoảng sợ hét lên, ngã ngồi trên mặt đất.

Người đàn ông trung niên trong miệng lẩm bẩm: “Tôi không đi, đừng giết tôi”, đồng thời dùng tay chống thân thể lui ra sau, bàn tay mài trên mặt đất thô ráp đến chảy máu cũng không để ý.

Mọi người nhìn kỹ, đó là vài khối thịt đỏ rực!

Mặt vỡ chỉnh tề như đậu hũ bị cắt, máu tươi chảy ra dần thấm ướt mặt đất.

Lúc này lại có người đến gần, mọi người cưỡng ép nhìn đi chỗ khác, không nhìn chằm chằm vào khối thịt trên mặt đất, bắt đầu đánh giá người xung quanh.

Kiều Quân Ảnh vừa đến thế giới kia đã là cuối thu, nhưng nơi này lại là đang giữa hè, ánh mặt trời nóng rát chiếu xuống, làm người ta cảm thấy phiền.

Dù có gió, cũng là gió nóng, may mắn trường học có bóng râm cho mọi người thở.

Cô tùy ý chải lại mái tóc dài rối, để lộ khuyên tai nhỏ xinh, vài sợi tóc nghịch ngợm vờn quanh khuôn mặt trong gió.

Kiều Quân Ảnh cởi áo gió dài vắt lên khuỷu tay, lơ đễnh trước những ánh mắt đánh giá xung quanh.

Cô rất xinh đẹp, thừa hưởng hoàn hảo các nét đẹp từ cha mẹ, mi dài cong vút, mắt sáng như sao, thêm một nốt ruồi nhỏ dưới mắt càng thêm quyến rũ, làn da dù hơi tái nhợt nhưng không yếu ớt.

Chỉ có điều vẻ mặt cô lạnh lùng, tỏa ra khí chất “người sống chớ gần”, như một đóa hoa cao ngạo, đẹp nhưng khó chạm tới.

“Rè rè ——”

Không biết từ đâu vang lên âm thanh như radio cũ tín hiệu kém, ngữ tốc rất chậm, càng thêm quỷ dị, “Hoan nghênh người chơi tiến vào trò chơi Moros -73149.

Chủ đề: Ai giết chết chim cổ đỏ?

Bối cảnh: Kịch bản Sông Tương nói về một khu nhà nghệ thuật không tồi, từ khi một sinh viên năm 2 ngã xuống từ mái nhà, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Bóng tối mơ hồ, tiếng thì thầm sau lưng, máu loang trên vải vẽ, học sinh ngã chết, giáo viên thắt cổ, toàn bộ học viện tràn ngập không khí khác thường, nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trước áp lực lớn, ban lãnh đạo mời đội thám tử chuyên nghiệp hy vọng có thể giải đáp bí ẩn, khôi phục sự bình yên.

Nhiệm vụ: Tìm ra chân tướng.

Gợi ý: Ai giết chim cổ đỏ? Là tôi, chim sẻ nói, dùng cung và mũi tên của tôi, tôi giết chim cổ đỏ. Ai thấy nó chết? Là tôi, ruồi bọ nói, dùng mắt của tôi, tôi thấy nó chết. Ai lấy máu nó? Là tôi, cá nói, dùng đĩa của tôi, tôi lấy máu nó. Ai giết chim cổ đỏ? Ai, giết, chết, chim, cổ, đỏ?

30 giây sau trò chơi chính thức bắt đầu, chúc người chơi ác mộng kinh hồn, tử vong đại cát!”

“Tử… tử vong đại cát? Có... có ý tứ gì...” Người đàn ông trung niên ngồi dưới đất mặt lộ vẻ hoảng sợ, lẩm bẩm tự nói.

Xung quanh, sương trắng bắt đầu tan đi, Kiều Quân Ảnh nhìn đồng hồ, phát hiện vào lúc sương trắng tan hết, con số yên lặng nhảy lên một chút, biến thành 13:20. Kết hợp với thời gian hiện tại, cô phán đoán đây là nhắc nhở thời gian trong trò chơi.

Cùng lúc đó, từ cổng trường có một nam một nữ bước ra. “Chào các vị, xin hỏi có phải mọi người đến giải quyết sự kiện trinh thám lần này không? Tôi là viện trưởng học viện Sông Tương, họ Lý. Vị này là thầy Hạ, giáo viên phụ trách lớp của Lâm Thất.”

Người đàn ông mặc vest mang giày da vừa nói vừa đưa tay phải ra.

Mấy người chơi nhìn nhau, người đàn ông trung niên từ trên mặt đất bò dậy, lùi về phía sau.

Lúc này, một người đàn ông chủ động đứng dậy, hắn mặc áo thun đơn giản, cơ bắp rắn chắc làm áo căng phồng.

Hắn bắt tay với viện trưởng Lý nói: “Chào ngài, chúng tôi nhận ủy thác trinh thám, xin hỏi trong trường học đã xảy ra chuyện gì?”

“Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé, tôi sẽ đưa mọi người đến chỗ nghỉ ngơi trước.”

Viện trưởng Lý vừa dẫn mọi người vào cổng trường, vừa giới thiệu sơ qua về bố cục trường học.

Học viện Sông Tương có vườn trường ngăn nắp, cổng chính ở phía nam, còn có hai cửa nhỏ ở phía tây và bắc. Vào cổng chính là con đường lớn thẳng tắp dẫn đến quảng trường suối phun và thư viện, phía sau thư viện là nhà ăn.

Phía đông của trường là các tòa nhà hành chính, khu giảng dạy và ký túc xá sinh viên chính quy. Phía tây là vườn vẽ thực vật, khu hoạt động và ký túc xá nghiên cứu sinh. Các kiến trúc được điểm xuyết bằng cây xanh quý.

Không biết người khác thấy thế nào, Kiều Quân Ảnh rất thích loại bố cục ngăn nắp này, trông thật quy củ và có trật tự.

“Lâm Thất là một cô gái rất tốt, tuy hơi hướng nội, nhưng tính cách rất dễ chịu, hòa đồng với bạn bè. Hơn nữa, cô ấy vẽ rất có hồn, rất được các giáo viên yêu thích. Tôi thật sự không hiểu, một cô gái tốt như vậy tại sao lại... đi vào bế tắc...” Thầy Hạ nghẹn ngào, tháo kính ra lau mắt.

Một người phụ nữ có vẻ giỏi giang trong đội hỏi: “Ý thầy là... học sinh Lâm Thất đã tự sát?”

“Đúng vậy, chẳng lẽ... mọi người nghi ngờ là mưu sát? Đó là không thể nào! Mọi người đều là bạn học, dù có mâu thuẫn cũng không đến mức giết người.”

Thầy Hạ buông tay, mắt đỏ hoe, “Bọn chúng vẫn chỉ là những đứa trẻ.”

“Hiểu rồi.” Người phụ nữ gật đầu tỏ vẻ hiểu và tin tưởng.

Nhưng không ai tin tưởng lời này. Nếu thật sự là tự sát, họ sẽ không đứng ở đây. Hơn nữa, nhắc nhở có nói chim sẻ giết chết chim cổ đỏ, không biết thầy Hạ thực sự không hiểu hay cố ý bao che.

Kiều Quân Ảnh xen lẫn trong đám người lặng lẽ cân nhắc, dù là mưu sát, không có nghĩa học sinh là hung thủ. Thầy Hạ có phải vô tình hay cố ý ám chỉ?

Khi nói chuyện, mọi người đã đến ký túc xá nghiên cứu sinh ở góc tây bắc của học viện. Hai thầy cô đưa họ lên tầng sáu, tầng cao nhất của ký túc xá.

“Chúng tôi đã chuẩn bị hai phòng ký túc xá cho mỗi người, có phòng tắm riêng, cung cấp nước 24 giờ. Trong thẻ ăn cũng đã được nạp tiền, nếu còn nhu cầu gì, các vị có thể đến tìm tôi tại văn phòng ở tầng 5 tòa nhà hành chính. Chúng tôi sẽ cố gắng thỏa mãn các yêu cầu của các vị. Hy vọng các vị có thể nhanh chóng tìm ra chân tướng, trả lại sự bình yên cho trường học.”

Viện trưởng Lý nhìn quanh mọi người, cúi mình chào, sau đó cùng thầy Hạ rời đi.

“Kia... chúng ta hãy tự giới thiệu với nhau đi? Dù sao cũng cần phối hợp cùng nhau.”

Người đàn ông cơ bắp nhìn mọi người, cười khổ nói: “Tôi tên là Thôi Kiện, đây là lần thứ hai tôi vào trò chơi, cũng khá quen thuộc. Tuy nhiên, tôi biết không nhiều, chỉ biết trong trò chơi, tử vong là thật sự, chỉ khi cả đội hợp lực thành công thông qua trò chơi mới có thể rời khỏi.”

“Còn nữa, buổi tối dù nghe thấy gì cũng không nên ra khỏi cửa, ngủ một giấc đến sáng là may mắn nhất. Nhưng lần này không cần quá lo lắng, tôi thấy phần lớn các người là người mới, trò chơi sẽ không quá khó. Đó cũng là tin tốt.”

“Đổng Thiến.” Người phụ nữ giỏi giang nói, “Đây là lần thứ ba tôi vào trò chơi.”

“Tôi là Giang Thần Dương, còn đây là em gái tôi Giang Thần Ngữ.” Đó là hai người trẻ tuổi trước đó. “Chúng tôi là lần đầu tiên tham gia.”

“Lương Niên Đắc.” Người đàn ông trung niên nói xong lại lặng lẽ lùi về góc, dường như còn chưa hoàn hồn sau những sự việc vừa xảy ra.

“Kiều Hạ. Lần đầu tiên.” Kiều Quân Ảnh nghĩ nghĩ, quyết định không dùng tên thật, ai biết trong đám đồng đội này có ai có ý đồ xấu hay không.

Còn lại một số người khác như Chu Hiểu Hiểu, Tư Đồ Nhã, Điền Sâm, Kha Hưng Trấn, cũng đều là lần đầu tiên tham gia trò chơi Moros. Trong đó, cô gái nhỏ tên Tư Đồ Nhã trông như mới học trung học, sợ hãi đứng một bên.

Mỗi phòng ký túc xá có hai người, tổng cộng mười người, năm nam năm nữ. Dù không quen biết nhau, nhưng chắc chắn không tách cặp anh em Giang Thần, vậy ai sẽ ở cùng ai?

Đổng Thiến, người dày dặn kinh nghiệm, tuy theo cô có thể học hỏi nhiều kinh nghiệm, nhưng cũng dễ bị lừa gạt, không thể đánh cược an toàn của mình vào lương tâm của người khác, loại trừ.

Tư Đồ Nhã, cô gái nhỏ, mặc dù nói vậy có vẻ hơi tàn nhẫn, nhưng cô ấy không có năng lực để bảo vệ một cô bé dưới tình huống như vậy, loại trừ.

 

Dư lại… Chu Hiểu Hiểu, là cô gái ở vừa mới bắt đầu không có cảm giác tồn tại gì, có lẽ ở cùng cô ấy là một lựa chọn không tồi…

Kiều Quân Ảnh vừa tính toán vừa đi tìm Chu Hiểu Hiểu, xoay đầu ngoài ý muốn thấy người cô muốn tìm đã đứng bên cạnh cô.

“Chào cô, tôi là Chu Hiểu Hiểu, tôi có thể ở cùng cô không?” Chu Hiểu Hiểu mỉm cười thân thiện với cô.

“Đương nhiên là được.” Kiều Quân Ảnh nhìn nụ cười đó, có chút hoảng hốt.

Lúc nãy đứng khá xa không chú ý tới, cô gái này thật sự rất xinh đẹp.

Tóc đen như mực, khuôn mặt trắng nõn, hàng lông mi dài và dày tự nhiên, đuôi mắt hơi xếch mang theo nét quyến rũ.

Chính là trong thời tiết nóng bức như vậy mà cô ấy còn mặc áo cổ cao, trông có chút kỳ quái.

Hơn nữa… cô ấy còn rất cao, khi mang giày có vẻ cao trên 1 mét 8, so với Kiều Quân Ảnh thì cô ấy cao hơn một cái đầu. Kiều Quân Ảnh có chút u oán, cô gái này ăn gì mà cao như vậy.

Phân xong phòng, mọi người bắt đầu tự do hoạt động. Thôi Kiện tổ chức buổi gặp gỡ mỗi tối để trao đổi thông tin.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Trò chơi Moros: Chúc người chơi ác mộng kinh hồn, tử vong đại cát!

Lương Niên Đắc: Có ý gì?

Kiều Quân Ảnh: Nhuộm đẫm không khí khủng hoảng ?

Chu Hiểu Hiểu: Ha ha.

---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play