Cảnh Chiêu vội bước vào, đặt túi đồ xuống đất, giữ anh lại: “Anh đừng cử động lung tung, nếu vết thương lại nứt ra thì sao?”
Lâm Hải nhìn cô, tay nắm lấy tay cô, lông mày nhíu chặt, khóe miệng cũng mím lại: “Sao em đi lâu thế?”
“Gần bệnh viện có siêu thị, em mua cho anh ít đồ.” Cảnh Chiêu ngồi xuống bên giường, khóe mắt đuôi mày khẽ nở nụ cười: “Em thấy gần siêu thị có quán lẩu cá, mùi thơm lắm, đợi anh khỏe rồi chúng ta đi ăn thử nhé?”
Lâm Hải làm sao mà từ chối được chứ? Bảo bối nhà anh chẳng có sở thích gì lớn, ngoài việc thích ăn cá.
“Được, em muốn ăn bao nhiêu cũng được.” Lâm Hải nói, cúi đầu liếc nhìn hai túi đồ lớn dưới đất, lông mày lại nhíu lại, dời mắt nhìn xuống tay cô. Quả nhiên trên lòng bàn tay cô có vết hằn đỏ.
“Mua nhiều đồ thế làm gì? Tay bị hằn đỏ hết rồi.” Lâm Hải vừa nói vừa dùng ngón tay cái xoa bóp cho cô, rồi lại nâng tay cô lên thổi nhẹ.
Thấy anh nằm mà vẫn thổi tay cho mình, gân xanh trên cổ cũng nổi lên, Cảnh Chiêu vội rút tay lại, nhẹ nhàng vuốt ngực anh, nói: “Được rồi, em về rồi đây. Em dọn dẹp xong, anh ngủ một lát nhé?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play