Ban đầu anh không có khẩu vị mấy, nhưng nhờ có Cảnh Chiêu dỗ dành, Lâm Hải ăn không ít. Đến khi anh lắc đầu, Cảnh Chiêu cũng không ép anh ăn thêm nữa, giai đoạn này ít ăn nhiều bữa là tốt nhất, tâm trạng của bệnh nhân mới là điều quan trọng.
“Anh không ăn nữa, em mau đi ăn đi.” Dù Cảnh Chiêu đã dặn anh ăn chậm thôi, Lâm Hải vẫn ăn vội vàng, thức ăn chỉ nhai vài lần rồi nuốt ngay, chỉ sợ cô bị đói.
“Được, em đi ngay đây. Anh ngoan ngoãn ở phòng chờ em về nhé!”
Cảnh Chiêu dọn dẹp khay thức ăn, định đem trả lại, rồi chỉnh lại giường cho anh nằm thoải mái hơn. Cô đứng dậy đeo túi xách lên vai, vì đến vội quá nên cô không mang theo nhiều đồ, chỉ mang một chiếc túi xách tay nhỏ, bên trong có hai bộ quần áo thay.
Đeo túi lên, cầm khay thức ăn, cô chuẩn bị đi ra ngoài. Chưa kịp bước đi, anh đã nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương, trên đầu vẫn quấn băng, tay vẫn đeo nẹp, vừa không nỡ, vừa sốt sắng nói với cô: “Mau về nhé!”
Nhìn thấy dáng vẻ ấy của anh, Cảnh Chiêu thật không muốn rời đi, nhưng cô phải ra ngoài. Khay thức ăn phải trả, đồ đạc cũng phải mua, cô đã đến đây rồi, dù là ở trong phòng bệnh, cũng phải để anh ở thật thoải mái chứ.
Vì vậy cô hứa sẽ về sớm rồi cắn răng quay đầu bước đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play