Lâm Hải bị cô làm cho hơi ngại ngùng. Nếu bây giờ đang ở khách sạn, anh chắc chắn sẽ cởi áo ngay để cô xem kỹ hơn, nhưng tiếc là đây là quán ăn, xung quanh còn nhiều người qua lại.
Anh kéo vạt áo xuống che tay cô, mắt liếc ra ngoài, không để ai thấy hành động nhỏ của họ.
Nhìn vẻ mặt cứng nhắc của anh, Cảnh Chiêu bật cười, cô rút tay lại, cầm túi lên nói: “Ăn xong rồi, mình đi thôi!”
Lâm Hải đứng dậy đi thanh toán, hai người rời khỏi tầng năm. Trước đó, số quần áo đã chọn cho Lâm Hải đủ để anh mặc trong một thời gian dài. Vì khi đến, anh chỉ mang một chiếc vali nhỏ, không thể chứa hết số quần áo này, họ lại đi dạo thêm tại gian hàng bán vali và mua một chiếc vali cỡ đại.
Khi đi qua cửa hàng thời trang nữ, Cảnh Chiêu để mắt đến một chiếc váy lụa dài màu đỏ, không tay, dây áo rộng, cổ chữ V hơi nông, ôm eo, chân váy xòe nhẹ, có lót bên trong và phủ lớp ren hoa hồng.
Da cô trắng, hầu như không có màu sắc nào mà cô không mặc được, mặc chiếc váy đỏ lại càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô.
Khi cô bước ra khỏi phòng thử đồ, ánh mắt Lâm Hải liền cứng lại, nhìn cô, đôi mắt rực sáng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play