Lâm Tu ngồi xổm bên mép hồ, nhìn những bong bóng nhỏ dần dần nổi lên trên mặt nước và bóng hình tuyệt đẹp đang chìm nổi trong nước. Đôi mắt anh dần lộ ra nét si mê. Những ngón tay thon dài chậm rãi đưa xuống mặt nước, cảm giác lạnh lẽo truyền đến, giống như khi anh chạm vào thân thể cô.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, hoàn toàn không đủ. Kể từ khi mất cô, anh thường ngâm mình trong những bể nước như thế này, tưởng tượng cô vẫn còn bên cạnh. Anh có thể thoải mái vuốt ve chiếc đuôi cá của cô, hòa quyện cùng cô.
Anh đã chìm đắm trong những ảo tưởng đó, suýt chút nữa tự làm mình chết đuối.
Cảm giác đau nhói quen thuộc lại trỗi dậy trong tim, khiến Lâm Tu không phân biệt được liệu hiện tại là thực hay chỉ là ảo giác. Cho đến khi những ngón tay anh cảm nhận được một sự thay đổi, đó là một xúc cảm mềm mại hơn nước.
Cảnh Chiêu trồi đầu lên khỏi mặt nước. Mái tóc cô không ướt, vẫn bồng bềnh và mềm mại như lúc vừa rời nước. Những sợi tóc rối bời trải dài trên vai và ngực, đôi môi hồng phớt hơi hé mở, những giọt nước lăn xuống gương mặt, ánh mắt trong veo hơn cả giọt sương dưới ánh nắng.
Bàn tay mềm mại của cô phủ lên tay anh, mũi khẽ cọ vào lòng bàn tay anh với vẻ âu yếm.
Ánh mắt lơ đễnh của Lâm Tu cuối cùng cũng lấy lại sự tập trung. Anh cúi xuống, năm ngón tay hơi siết lại, ngón tay dài lướt nhẹ trên làn da mềm mại của cô, rồi khẽ nâng cằm cô lên, giọng nói trầm thấp vang lên: “Bảo bối, em có thể nói cho anh biết, ba năm qua em đã đi đâu không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play