Chương 5

Sau ngày hôm đó, Ryan được thả ra, nhưng ngay cả di chuyển anh cũng không thể tự làm, đành phải nhờ hai nô lệ khác đưa anh về phòng tập thể.

30 roi hôm đó đủ khiến Ryan phải nằm trên giường cả tháng trời. Có thể nói, kẻ đánh anh đã nương tay, nếu như 30 roi ấy là dành cho Nguyên Bình, e rằng thứ anh nhận lại chỉ có thể là cái xác của Ryan.

Nguyên Bình ngồi trên bàn ăn lớn, cẩn thận uống ly trà hoa cúc, ánh mắt vô hồn, sâu sắc chìm vào suy nghĩ của bản thân.

Cha của Nguyên Bình ngồi ở vị trí chủ nhân, đọc báo. Thi thoảng ông lại liếc nhìn đứa con trai mà ông bao bọc kỹ lưỡng.

"Nguyên Bình." Một giọng nói trung niên vang lên, kéo cậu trở lại hiện thực. Nguyên Bình ngẩng đầu nhìn cha mình, rồi đáp lại một tiếng.

"Sáng nay ta nhận được thư, bà ngoại nói rằng nhớ con, muốn con quay về vài ngày." Cha của Nguyên Bình nói, giọng dần nhỏ lại. Ông biết rõ con trai mình không thể đi lại như người bình thường. Câu nói ấy như một đòn đánh thẳng vào ông. Ông cũng không biết phải làm sao nữa, lão bà bà năm nay đã trên 80 tuổi. Chẳng lẽ ông để bà ấy đến đây gặp Nguyên Bình?

Ông ta nói xong lại nhìn biểu cảm không mấy thay đổi trên khuôn mặt cậu.

Nguyên Bình không thấy lạ gì mấy. Cậu uống một ngụm trà thanh, sau đó mới trả lời ông.

“Khi nào thì có thể xuất phát?”

Câu nói vừa vang lên, mọi lo lắng trong lòng ông như được vứt bỏ xuống tận đáy.

Trở về quê hương cần phải đi tàu, với tốc độ hiện tại, e rằng phải tận hai ngày mới đến nơi. Ông ta nghĩ ngợi một lát rồi lại nói.

“Nếu có thể, thì ngày mai xuất phát, để Tiểu Bảo đi theo hầu hạ con.”

Nguyên Bình nghe vậy, cũng gật nhẹ đầu, xem như đồng ý. Cậu định uống thêm một ngụm trà nữa, nhưng bỗng nhớ ra một việc, hành động của cậu dừng lại.

“Còn có một việc, con muốn đem Ryan theo.”

Ông ta dĩ nhiên không từ chối, dù biết rõ những vết thương trên người hắn ta, nhưng dù sao cũng chỉ là một tên nô lệ rẻ tiền.

Nguyên Bình xong việc cũng đã đi xe lăn trở về phòng. Ngay sau khi cánh cửa đóng lại, một bóng người cao lớn che khuất đi tầm nhìn phía trước.

Nguyên Bình không có chút hoảng sợ nào, ánh mắt thờ thẫn nhìn người trước mặt rồi cảm thán một câu: “Hồi phục nhanh hơn ta nghĩ.”

Ryan lúc này mới rời sang chỗ khác, anh chỉ mỉm cười không trả lời. Việc bị tra tấn đã trở thành một thói quen, nói ra thì hơi buồn cười, có lẽ vì suốt hai năm mới trải qua cảm giác này một lần nữa, nên anh mới đau nhức cả đêm.

Ryan khởi động tay một chút rồi lại bắt chước bộ dạng ca thán lúc này của Nguyên Bình.

“Hồi phục cũng tốt.”

"Thu xếp đồ, ngày mai xuất phát." Nguyên Bình mặc kệ đối phương bên cạnh, dứt câu rồi tự mình đẩy xe đi về phía cửa sổ, nơi có một đoá hoa hồng màu trắng đang nở rộ theo năm tháng.

Nó được chính tay Nguyên Bình chăm sóc từ lúc nhỏ đến nay, cũng được xem là vật có giá trị đối với cậu. Vị học trưởng mà cậu từng thích cũng đã dịu dàng gọi cậu là "hoa hồng nhỏ." Những khoảng thời gian tươi đẹp đó, dù có chết đi hàng ngàn lần, Nguyên Bình cũng sẽ không thể quên.

Hiện tại, chỉ mong quyển tiểu thuyết này kết thúc. Nguyên Bình không mong bản thân có thể sống lại, cậu chỉ muốn chết đi, quên hết tất cả ký ức đau thương của kiếp này.

Cảm xúc lúc vui lúc buồn thay đổi linh hoạt kia lọt vào tầm mắt của Ryan. Anh im lặng rất lâu, nhìn đối phương chăm sóc những cành hoa ấy.

Trái tim khẽ run lên một cái. Không phải cảm giác run động bình thường, mà là cảm giác có vật gì đó đè nén trong lòng, đôi khi lại xiết lại khiến hắn không thể thở được.

Thật khó chịu, cũng thật đau.

Ryan nhìn Nguyên Bình thật lâu, sau đó quay người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play