Chương 4
Bọn họ vẻ mặt cung kính cúi đầu, nhưng sau lưng lại nhanh chóng liếc nhìn ra hiệu cho nhau.
Nguyên Bình hiểu rõ, tất cả bọn họ đều bị anh trai Nguyên Vũ dắt mũi, lại ngầm khinh bỉ một kẻ tàn tật kiêu ngạo như cậu.
"Vô lễ, Tam Thiếu Gia muốn vào, các người cản được sao?" Tiểu Bảo ở phía sau lên tiếng. Hai người kia lại cúi đầu nhìn nhau, âm thầm trao đổi ánh mắt.
Một người đột nhiên đứng thẳng lưng, sau đó vươn tay mở cánh cửa sắt lớn ra. Bên trong là một màu đen che phủ, ánh đèn dầu treo trên cao tạo ra một cảm giác âm u khó tả.
Tiểu Bảo mím môi, cúi đầu nhìn chủ nhân của mình gương mặt lạnh tanh không chút gợn sóng, chỉ đôi lúc khẽ nhíu mày, thể hiện sự ghét bỏ mùi máu tanh nồng trong không khí.
Tiểu Bảo thở dài một hơi, nắm chặt lấy tay vịn phía sau xe lăn rồi đẩy Nguyên Bình tiến về phía trước. Nơi này là một mê cung lồng sắt, xếp chồng lên nhau.
Mùi máu tanh xộc vào khoang mũi khiến Tiểu Bảo muốn nôn vài lần. Không chỉ thế, nơi này còn tràn ngập những tiếng r*n rỉ đau đớn của các tù nhân sau khi chịu tra tấn, cùng những ánh mắt như dã thú đang ẩn nấp trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào con mồi trước mắt.
Tiểu Bảo không biết phải làm gì, theo bản năng nắm chặt lấy tay cầm. Cậu chỉ dám nhìn thẳng về phía trước, không giống với Nguyên Bình, ánh mắt của cậu liên tục đảo qua những gương mặt trong phòng giam, tìm kiếm Ryan.
Dựa theo ký ức mơ hồ của quyển tiểu thuyết, Nguyên Bình ra lệnh cho Tiểu Bảo đi đến một phòng giam cố định. Ở đó, một người bị giam giữ, cơ thể bị cố định trên một cây thánh giá cao hơn đầu người. Những dây xích nặng trĩu khóa chặt hắn ta.
Bộ quần áo màu trắng ban đầu nay đã rách tả tơi, khó nhận ra hình dạng ban đầu. Trên cơ bụng hắn chi chít những vết roi, nhiều vết thương hở miệng, máu đã khô cứng.
Ryan cúi đầu, mái tóc đen tuyền che đi ánh mắt. Dưới góc độ này, gương mặt hắn trắng bệch như người chết. Đột nhiên, hắn ngẩng cao đầu.
Đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Nguyên Bình, không nhanh không chậm nở một nụ cười sung sướng.
Những vết thương trên người hắn lúc này, so với thời điểm hai năm trước chẳng là gì. Nguyên Bình không có lý do gì để sợ hãi. Cậu khoanh tay trước ngực, nhìn thẳng vào hắn.
Tiểu Bảo nhìn những vết thương kia mà rùng mình. Cậu ta chưa từng thấy một nô lệ bị tra tấn ở khoảng cách gần như vậy.
Ryan nhìn Tiểu Bảo phía sau Nguyên Bình, mi tâm càng nhíu chặt, khó coi.
"Tam Thiếu Gia đại giá quang lâm đến nơi này có việc gì nghiêm trọng à?" Một giọng nói vang vọng trong căn hầm tối.
Thiếu niên mặc quần áo sạch sẽ, gương mặt thiên về nữ tính bước đến. Đó là Nhị Thiếu Gia—Nguyên Vũ.
Trong quyển tiểu thuyết, hắn ta trái ngược hoàn toàn với Nguyên Bình hốc hác và làm càn. Nguyên Vũ là đóa liên hoa trong mắt tất cả mọi người, là đoá hoa trắng bên cạnh nhân vật chính.
Hắn là thụ chính?
Mi tâm của Nguyên Bình nhíu chặt, tỏ vẻ không hài lòng. Cái tên thần kinh này tự dưng lại xuất hiện ở nơi này làm gì?
"Em trai ngoan, nghe nói vài ngày trước có kẻ dám sỉ nhục ngươi? Hắn ta hiện tại sống hay chết?" Nguyên Vũ vẫn giữ nụ cười trên môi, tiến về phía Nguyên Bình, cúi đầu nhẹ giọng gọi cậu một tiếng “Em trai.”
Một cơn lạnh giá đột ngột chạy dọc sống lưng Nguyên Bình, khiến cậu run lên từ tận xương tủy.
Rõ ràng trong quyển sách kia có viết rằng giọng nói của thụ chính mềm mại, ngọt dịu cơ mà? Sao bây giờ lại như thế này?
Nguyên Bình nghĩ đến đây liền thở dài, chán nản.
Hình tượng mỹ nhân trong lòng cậu tan nát rồi.
"Nhất định phải sống, sống không bằng chết." Nguyên Bình ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt kia, khóe môi cong lên thành một đường.
Ryan không nói gì. Lúc này hắn chỉ thấy Nhị công tử đang nhìn mình với vẻ mặt khó tin.
"Rốt cuộc hắn đã làm gì mà bị tra tấn đến mức này?" Nguyên Vũ nhíu mày, nhìn những vết thương trên người Ryan.
"Cho dù không làm gì, hắn vẫn xứng đáng." Nguyên Bình thản nhiên trả lời, khiến ba người còn lại trong phòng giam nhớ đến sự ngông cuồng của cậu hai năm trước.
Trong khoảnh khắc đó, Ryan cũng quên mất việc phải trả thù bằng mọi giá. Suy nghĩ của hắn đặt trọn trên gương mặt thanh tú mềm mại kia, rồi dần dần tan thành mây khói.
Cắn chặt răng, Ryan không ngừng khinh bỉ Nguyên Bình, cũng khinh bỉ luôn chính bản thân mình.