Chương 6

Hôm nay trời nắng mát, cơn gió nhẹ thoảng qua làm bay mái tóc bạch kim của Nguyên Bình, khiến cậu hòa vào không gian như một nhân vật trong câu chuyện cổ tích ngọt ngào.

Trên đùi Nguyên Bình phủ một tấm chăn bông giữ ấm, Tiểu Bảo phía sau lần đầu được đi chơi xa đến thế, vui không ngớt miệng. Từ lúc trời còn chưa sáng, cậu đã kéo vali của Nguyên Bình ra ngoài chờ xe đến.

"Chuyến này vất vả cho con rồi, thôi thì xem như một chuyến du lịch xa đi." Cha của Nguyên Bình đứng ở cửa lên tiếng.

Nguyên Bình chỉ mỉm cười, không đáp lại. Không khí bắt đầu trở nên kỳ lạ khi tiếng nói của người hầu cứ xì xào khó nghe.

Cho đến khi một bóng hình cao lớn xuất hiện, đi về phía trước. Ryan trên mặt đeo một chiếc mõm cho chó bằng sắt nặng trịch, ánh mắt màu hổ phách oán giận nhìn Nguyên Bình.

Cha của cậu nhìn thấy trò này cũng đã quen, không biết nói gì, chỉ thở dài trách yêu con trai còn nhỏ thích chơi đùa.

Ryan bị Nguyên Bình đem ra làm trò đùa. Chiếc mõm kia thuộc về một chú chó mà Nguyên gia nuôi rất lâu. Trong một lần tức giận, Nguyên Bình đã đâm chết con chó mà bản thân tốn bao nhiêu công sức nuôi lớn. Giờ đây, chiếc mõm đó lại thuộc về Ryan, như thể một con chó mới.

Ryan không ngờ Nguyên Bình lại nghĩ ra trò trẻ con này để làm nhục hắn. Tuy nhiên, Ryan chỉ cười nhạt. Một tên nô lệ thì còn gì để nhục nhã?

Bọn họ nhanh chóng lên xe khởi hành. Tiểu Bảo ngồi ở ghế phụ, còn Nguyên Bình và Ryan ngồi ở phía sau. Nếu nhìn kỹ, vành tai Nguyên Bình đã có chút ửng hồng khó tả. Không khí bên trong xe cũng trở nên khó nói thành lời.

Là vì 30 phút trước, cậu còn đang loay hoay với Tiểu Bảo cách lên xe, thì Ryan đã trực tiếp xuất hiện, bế bổng cậu lên. Cái tên này, cho dù có đánh chết cũng không bỏ được hành động tùy tiện chạm vào người cậu.

"Chủ nhân, ngài bị sốt sao?" Ryan cười nhạt, ngón tay khẽ chạm vào vành tai của cậu, ngay lập tức nhận được một ánh mắt hình viên đạn.

Nguyên Bình quyết định không để tâm đến hắn ta nữa. Xe đi được một đoạn, cậu đã mơ màng thiếp đi, đầu gác lên cửa kính.

"Hoa hồng nhỏ, đoá hoa này nhìn đi nhìn lại vẫn giống với a Bình." Vị học trưởng kia mỉm cười nhìn cậu, lại nhìn đoá hoa hồng trắng một lần nữa, rồi vươn tay vuốt mái tóc bạch kim của cậu.

“Hoa hồng nhỏ xinh đẹp nhất, hy vọng đoá hoa đó sẽ mãi bình an hạnh phúc.”

Ryan quay đầu nhìn, đã thấy Nguyên Bình ngủ từ lúc nào, đôi khi phát ra vài tiếng hức vô cùng nhỏ. Đuôi mắt cậu đã ửng đỏ, những hạt sương vẫn còn đọng lại trên lông mi.

Nắng ấm chiếu vào trong khoang xe, làm khuôn mặt thanh tú của cậu rõ ràng hơn. Ryan như bị hút lấy linh hồn, không biết đã nhìn cậu bao lâu rồi.

Đến khi quá giờ chiều, chiếc xe lại ngừng lại trước một bến tàu.

Nguyên Bình ngủ một giấc mà cả cơ thể đau nhức không thôi. Cậu quay người một cái, mới nhớ ra mình đang trên xe.

"Tiểu Bảo đâu?" Nguyên Bình vươn tay xoa cổ mình, không nhìn người bên cạnh mà lên tiếng hỏi.

"Đã đem hành lý lên tàu rồi." Ryan đáp.

Nguyên Bình gật đầu, lại ừm vài tiếng xem như câu trả lời. Cậu ngáp một cái rồi vươn tay lau nước mắt trên mặt, trong lòng vẫn luôn đau nhói, nhớ về vị học trưởng kia.

“Hoắc Lam Phong là ai?”

Nguyên Bình đột nhiên ngẩng đầu, quay sang nhìn Ryan, chẳng lẽ mình trong lúc ngủ say đã phát khóc gọi tên học trưởng sao?

Cậu nhìn đôi mắt đang cúi thấp, mang vẻ oán giận, không biết nên trả lời thế nào.

“Là một người bạn cũ thôi.”

"Ngài yêu hắn ta sao?" Ryan lúc này mới ngẩng đầu nhìn người vẫn đang lúng túng kia. Đối phương gật đầu rồi lại lắc đầu, không đưa ra câu trả lời.

“ Một tên nô lệ từ khi nào lại có quyền lên tiếng về việc làm của chủ nhân? Thật không ra thể thống gì.”

Ryan không nói gì thêm, hắn cúi đầu nhìn bàn tay ướt đẫm nước mắt của cậu, nhẹ nhàng lau sạch, như thể phi tang đi mọi thứ.

Sau đó, Ryan lại ôm Nguyên Bình trở về xe lăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play