Chương 3

Chìm vào suy nghĩ của bản thân, Ryan không kìm được mà nắm chặt lấy bàn chân của Nguyên Bình. Chỉ là cậu không cảm nhận được gì, chỉ có thể nhìn thấy bàn tay hắn siết chặt lấy chân mình, nổi lên từng gân xanh.

"Ta muốn tắm rửa, gọi Tiểu Bảo." Nguyên Bình một lần nữa nhắc nhở, chỉ là đối với sự đe dọa này, Ryan không hề để vào mắt.

Sau khi cửa phòng được đóng lại, dù là một tên nô lệ, Ryan vẫn có quyền hơn một kẻ tàn phế như cậu. Hắn đứng bật dậy, thân hình cao lớn che khuất tầm mắt của Nguyên Bình. Hắn ta đã tròn 19 tuổi, là một người đàn ông thực thụ.

“Không phải muốn tắm sao? Tên kia hầu hạ được, ta cũng được.”

Nguyên Bình còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Ryan đã ôm chặt lấy cậu vào lòng, sau đó mở cửa phòng tắm, đem cả cơ thể cậu đặt vào bồn. Dòng nước lạnh chảy dọc sống lưng khiến cậu run lên vài cái.

Hai chân không thể di chuyển, Nguyên Bình chỉ có thể nắm chặt lấy vạt áo của Ryan như bấu víu vào một chiếc phao.

“Thiếu gia, tắm thôi.”

Ryan mỉm cười, vươn tay cởi chiếc áo thun mỏng của Nguyên Bình. Làn da trắng ngần mập mờ hiện ra dưới mặt nước. Nguyên Bình hoảng loạn, không ngừng giãy giụa, la hét.

Ryan ngây người, nắm chặt lấy chiếc áo ướt sũng. Mái tóc hắn rủ xuống, che đi ánh mắt. Hắn ôm lấy bả vai nhỏ bé của Nguyên Bình, đôi môi mím chặt, ánh mắt hiện rõ tức giận nhưng lại không dám nhìn thẳng vào cậu.

Như chịu nhiều uất ức, ánh mắt Nguyên Bình đỏ hoe. Cậu cắn chặt môi. Từ khi xuyên đến đây, chưa bao giờ cậu ghét bỏ đôi chân tàn phế của mình đến mức này.

Đúng lúc ấy, bên ngoài xuất hiện tiếng ồn.

Người bước vào là cha của Nguyên Bình cùng vài tên nô lệ. Ryan nhanh chóng bị đè chặt lên cửa phòng tắm.

"Bảo bối, con không sao chứ?" Cha của Nguyên Bình nhìn thấy con trai toàn thân ướt sũng, liền đau lòng. Ông vội kéo lấy khăn tắm, choàng lên cơ thể cậu.

“Mau ôm Tiểu Thiếu gia ra ngoài!”

Ryan nhanh chóng bị áp giải đi, hai tay bị khóa chặt bằng xích sắt với tội danh tạo phản.

Chuyện đã trôi qua được vài ngày. Nguyên Bình ngồi trên xe lăn, mái tóc ướt đẫm, trên người còn vương mùi sữa tắm hoa hồng. Phía sau, Tiểu Bảo nhỏ nhắn nhẹ nhàng dùng khăn lau tóc cho cậu.

“Thiếu gia, đã lâu lắm rồi em không còn thấy Ryan. Anh ấy đã đi đâu rồi?”

Bàn tay trắng nõn của Nguyên Bình đột nhiên khựng lại trên trang sách. Cậu ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ. Hôm nay trời đã hết lạnh, ánh sáng len lỏi qua những đám mây.

"Hắn ta ở dưới nhà giam lòng đất." Còn sống hay đã chết, Nguyên Bình không rõ. Việc Ryan làm ra chẳng khác nào xúc phạm chủ nhân, theo luật sẽ bị nhận 30 roi tra tấn.

Nguyên Bình vẫn còn nhớ rất rõ ràng, trong cốt truyện, nhân vật chính vì tình yêu mà chịu đựng 27 roi, cả người đầy thương tích, suýt mất đi nửa cái mạng.

Nghĩ đến đây, cậu không khỏi nhíu chặt mày.

Ryan sau khi tiêu diệt cả Nguyên gia, lại được nhân vật chính đưa trở về, trở thành một nô lệ trung thành bên cạnh hắn ta, liên tục thúc đẩy quá trình đi đến kết cục.

“Đưa ta xuống tầng hầm.”

Tiểu Bảo đang mơ màng liền giật mình, nhanh chóng đẩy xe lăn của Nguyên Bình. Theo hướng dẫn của cậu, Tiểu Bảo đi đến một cánh cửa sắt cao hơn 2m.

Rong rêu phủ kín một mảng lớn. Hai người canh gác nhìn thấy Nguyên Bình liền cúi đầu.

“Tam thiếu gia, nơi này bẩn thỉu, không xứng với cậu đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play