Chương 2

Ryan được cha của thân xác này tìm thấy dưới một lớp tuyết dày. Khi đó, toàn thân hắn lạnh cứng, cơ thể tê cứng như người đã chết. Cha của Nguyên chủ định rời đi nhưng lại cảm nhận được nhịp tim yếu ớt của hắn.

Các bác sĩ đã thức trắng ba ngày để kéo Ryan từ tay thần chết trở về. Sau đó, hắn được đưa về Nguyên gia và trở thành một nô lệ thấp kém nhất.

Lúc bấy giờ, Nguyên Bình vẫn chưa xuyên đến thế giới này. Nguyên chủ của cơ thể này là một kẻ kiêu căng, ngạo mạn, một "Phú Nhị Đại"* chính hiệu. Cậu ta không làm được tích sự gì ngoài ganh ghét và đố kỵ với người khác.

(*) "Phú Nhị Đại": Thuật ngữ chỉ con cái của những gia đình giàu có, thường có lối sống xa hoa, cậy quyền.

Nguyên chủ bị liệt hai chân, cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Điều đó khiến tính cách cậu ta trở nên vặn vẹo, khó gần. Cha của cậu ta, dù biết con trai mình ích kỷ và ngang ngược, vẫn luôn bao che, không một lần trách mắng.

Lần đầu tiên gặp Ryan, khóe miệng Nguyên chủ nở một nụ cười kỳ lạ. Cuộc đời tăm tối của Ryan bắt đầu từ đó.

Ngày ngày, hắn phải đối mặt với những đòn roi, những trận tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần. Một bước sai lầm cũng đủ khiến hắn mất mạng. Và rồi, vào một đêm tuyết lớn, Ryan đã ra tay hắn một mình tiêu diệt toàn bộ Nguyên gia.

Nhưng hiện tại, mọi thứ không còn như vậy nữa.

Sau hai năm bị tra tấn, Nguyên Bình đã xuyên vào cơ thể này. Tất cả đã thay đổi. Nguyên Bình không giống Nguyên chủ. Cậu là một người trầm tĩnh, thậm chí có thể xem là dịu dàng.

Cánh cửa phòng ngủ mở ra, tiếng xích leng keng quen thuộc vang lên. Ryan bước vào, nhìn về phía người vẫn đang thẫn thờ bên cửa kính.

Từ ngày Nguyên Bình tỉnh dậy sau cơn mê, cậu ta như trở thành một con người hoàn toàn khác. Cậu đối xử với Ryan như một con người thực sự, không còn những đòn roi hay những lời chửi bới.

Những vết thương trên lưng hắn đã lành từ lâu, nhưng cảm giác mất mát vẫn còn đó một thứ gì đó không thể gọi tên.

"Thiếu gia, trời đã lạnh rồi." Ryan bước về phía Nguyên Bình, quỳ một chân xuống đất. Hắn nhẹ nhàng nâng bàn chân trắng nõn của cậu lên, như đang nâng niu một viên ngọc quý.

Bàn chân Nguyên Bình mềm mại, trắng đến gần như trong suốt, bởi đã nhiều năm chưa từng chạm đất. Gót chân vì lạnh mà ửng hồng.

Bàn tay Ryan nhẹ nhàng xoa dịu, truyền hơi ấm, nhưng Nguyên Bình lại chẳng thể cảm nhận được. Đôi chân tê liệt khiến cậu không còn biết đến cảm giác chạm vào da thịt.

“Cũng chẳng ấm lên được đâu. Xoa chân ta làm gì?”

Ryan không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười. Không ai biết trong đầu hắn đang nghĩ gì.

“Ngươi ra ngoài, gọi Tiểu Bảo đến đây.”

Ryan ngẩng cao đầu, ánh mắt hổ phách nhìn chằm chằm Nguyên Bình.

“Đều là nô lệ như nhau, vì sao hắn có thể hầu hạ người còn ta thì không?”

Tiểu Bảo là một trong những người hầu của Nguyên gia. Cậu ta bị chính mẹ ruột bán đi, sau đó được Nguyên Bình mua về. Không giống như Ryan.

Trước câu hỏi của Ryan, Nguyên Bình lặng người, không biết phải trả lời thế nào.

Ryan là nhân vật phản diện. Một năm sau, hắn sẽ dùng một nhát kiếm, chặt đầu từng người trong Nguyên gia xuống đất.

Loại người như thế, cậu dám chạm vào sao?

Nói về Tiểu Bảo, cậu ta nhỏ hơn Nguyên Bình hai tuổi, vóc dáng cũng thấp hơn một cái đầu. Cậu ta không thể làm được việc gì nặng nhọc.

Nhưng nếu trước khi bị chém đầu có thể ngắm nhìn một tiểu khả ái, thì cũng đáng giá mà.

Từ khi Tiểu Bảo được mua về, Ryan trở thành một cái bóng mờ nhạt, không hơn không kém. Hắn không cam tâm. Rõ ràng đều là nô lệ như nhau.

Vậy tại sao hắn phải trở thành bao cát để trút giận, còn cái tên mặt trắng kia lại trở thành "tiểu khả ái"?

Ngày ngày ở bên cạnh Nguyên Bình thì không nói, lại còn được cậu ôm ấp không ngừng. Điều đó khiến Ryan căm phẫn hơn bất cứ thứ gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play