“Đồng chí cảnh sát, tôi muốn giám định thương tích, thằng nhóc này cố ý đánh tôi bị thương.”
Người đàn ông vừa kêu vừa ôm bụng, ra vẻ đau đớn lắm: “Anh xem đi, mặt tôi thế này, miệng thế này, còn bụng nữa. Tôi nói thật, chắc chắn là bị thương nặng rồi, đến giờ bụng tôi vẫn còn đau đây này!”
Nếu không phải giọng hắn vẫn còn đầy khí thế thì thoạt nhìn cũng giống như thật.
Viên cảnh sát liếc qua, quát lớn: “Tôn Kiến Quốc, đủ rồi! Anh diễn mãi không thấy chán à? Có cần tôi dựng luôn cái sân khấu rồi trao cho anh giải Oscar không?”
“Anh nghĩ xem mình đã vào đây bao nhiêu lần rồi? Mau khai thật đi, đừng làm bộ làm tịch nữa.”
Tôn Kiến Quốc lập tức đổi giọng, vẻ mặt đáng thương: “Sếp, tôi oan mà, tôi sẽ nói thật. Tôi chỉ mới chạm nhẹ vào người nó một chút, thế mà nó lao vào đánh tôi như phát điên. Sếp ơi, tôi thật sự bị oan khuất!”
“Giới trẻ bây giờ chẳng coi người lớn ra gì, ra tay ác độc không chút nương tình. May mà các anh đến kịp, nếu không giờ này chắc tôi đã nằm trong nhà xác rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play