Cũng chỉ ôm được vài giây, còn chưa tới nửa phút thì sau gáy Bạch Mộc Ninh đã bị kéo ra, buộc phải rời khỏi vòng tay Văn Cảnh.
Ánh mắt Văn Cảnh thoáng tối đi, khóe môi mím chặt, giọng anh lạnh hơn thường ngày: “Nếu đứng không vững thì ngồi xuống.”
Người đàn ông này đúng là tiêu chuẩn kép. Với người khác thì ôn hòa dịu dàng, đến lượt cậu lại nghiêm khắc, chẳng bao giờ chịu mềm lòng. Trong lòng Bạch Mộc Ninh thầm mắng một câu, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn: “Vâng, em biết rồi.” Nói xong liền ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn anh, tò mò hỏi: “Bác sĩ Văn, sao Tôn Kiến Quốc lại sợ anh vậy?”
Lúc trước gã còn ngang ngược đòi bồi thường, vậy mà chỉ cần Văn Cảnh xuất hiện, chưa nói mấy câu, hắn đã ngoan ngoãn nhận sai, còn tự nguyện bồi thường hai mươi nghìn. Tiền trong tài khoản nhiều thêm, Bạch Mộc Ninh rõ ràng vui mừng, nhưng cũng không khỏi bất an. Một bác sĩ Đông y thôi, sao lại khiến bọn trộm còn e dè hơn cả cảnh sát?
Văn Cảnh không trả lời ngay, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại. Một lúc sau anh mới mở miệng, giọng điệu chắc nịch: “Cậu cố ý phải không? Vì Ngô Hạ.”
Lời nói ấy khiến tim Bạch Mộc Ninh khựng lại. Quả thật cậu đã cố ý tìm đến Tôn Kiến Quốc, vì điện thoại của Ngô Hạ có vài tấm ảnh quan trọng. Cảnh sát không tra ra được, cậu đành liều mình đi rình mò. Mà bọn trộm thường hoạt động ở những nơi đông đúc, vài lần theo dõi là đã nhận ra Tôn Kiến Quốc có vấn đề. Chỉ là kế hoạch bắt quả tang của cậu thất bại vì camera hỏng, mới dẫn đến bị vu oan rồi lật ngược thế cờ.
“Biết ngay là không giấu nổi anh.” Bạch Mộc Ninh khẽ thở dài, giọng nhỏ lại: “Đúng, em cố ý.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play