“Thật sự em không cố ý ngã vào lòng anh đâu, chỉ là em đứng không vững thôi.”
Bạch Mộc Ninh hoảng hốt giải thích, trong lòng lo ngay ngáy. Cậu còn khẳng khái dựng ba ngón tay lên thề thốt dưới ánh trăng: “Bác sĩ Văn ơi, em tuyệt đối không có ý nghĩ gì không đứng đắn với anh, em không hề muốn động tay động chân gì hết.” Đây có lẽ là lần thành thật nhất đời cậu.
Văn Cảnh chỉ liếc mắt qua một cái, không nói lời nào, lạnh nhạt lấy chìa khóa mở cửa xe.
Bạch Mộc Ninh trong lòng thấp thỏm, rốt cuộc là anh tin hay không tin chứ?
Xe lăn bánh đưa cậu về trường. Suốt cả quãng đường, không khí yên lặng đến mức ngay cả tiếng thở cũng nghe rõ. Bạch Mộc Ninh tự thấy mình nên ngoan ngoãn, thế là im thin thít, giả vờ như không tồn tại. Ngoài cửa kính, cảnh đêm từng chút một lùi lại phía sau, sự tĩnh lặng khiến mí mắt cậu bắt đầu nặng trĩu, cố gắng thế nào cũng không chống lại nổi cơn buồn ngủ.
Xe dừng trước ký túc xá. Tất cả đèn đều đã tắt từ lâu. Bạch Mộc Ninh bỗng thấy lạnh sống lưng: ký túc đã đóng cửa rồi.
Trường có giờ giới nghiêm, mười giờ là khóa cửa, bây giờ đã gần mười một giờ. Cậu đứng chôn chân trước cổng, đầu óc trống rỗng, chẳng biết nên làm gì tiếp theo. Quản lý ký túc thì chắc chắn không mở, tìm cố vấn lớp thì cũng chẳng được, vì cậu vốn đã gần tốt nghiệp rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT