Lưu Ngọc thay một trong những bộ thường phục mà Sơn Tiêu mang đến.
Tiên Đô Ngọc Kinh lưu hành áo rộng, đai dài*, dùng màu sắc nhạt nhẽo một thời. Đa số thấy nhiều nhất là màu xanh nhạt, hồng đào, xanh lục, lấy ý vị thanh thoát dục tiên.
(*Áo rộng, đai dài: Đây là một cách mô tả trang phục truyền thống của người Trung Quốc thời cổ đại, thường chỉ những bộ y phục rộng rãi, thanh lịch, thể hiện phong thái nho nhã, đạo mạo của bậc trí thức hoặc quan lại.)
Mà Cửu U, nói câu không dễ nghe nhưng sự thật là như thế —— Rất có phong thái xa hoa phú quý của người nghèo.
Sau tấm bình phong, nữ sứ đang giúp Lưu Ngọc đeo ngọc bội ở bên hông, dùng viên ngọc mã não và ngọc bích xâu chuỗi đè ép vạt áo tước lam mạ vàng dệt gấm, chỉ vàng trên áo bào hiện ra một lớp vầng sáng dưới ánh mặt trời, tôn lên mẫu đơn thêu bằng chỉ vàng rực rỡ, lộ ra vẻ đẹp hoa lệ quỷ quyệt.
Thật sự là giật mình.
Lưu Ngọc nhìn bản thân trong gương đồng.
Trong nháy mắt, Lưu Ngọc như cảm thấy huyết hải thâm cừu kiếp trước và mười năm báo thù bấp bênh đều hoảng hốt hóa thành một giấc mộng hư vô mờ mịt.
Sau khi tỉnh mộng, nàng vẫn là Âm Sơn Lưu Ngọc có gia tộc làm hậu thuẫn, có thể tùy ý làm bậy.
Đáng tiếc, đáy lòng nàng lại có một giọng nói rất rõ ràng đang nói —— Sao có thể như vậy được.
Tòa nhà sụp đổ không phải chỉ trong một ngày, tai họa ngập đầu phá hủy Âm Sơn thị kia cũng không phải bắt đầu ở trăm năm sau. Với thủ đoạn của mẫu thân Nam Cung Kính, cho dù bà và phụ thân Âm Sơn Trạch đã chết thì tông tộc lớn như vậy cũng sẽ có chuẩn bị phía sau chống đỡ Âm Sơn thị chứ tuyệt đối sẽ không sụp đổ trong một đêm, ngay cả chỗ trống di chuyển cũng không có, cứ như vậy mà cả nhà bị diệt, gần như bị chết sạch sẽ.
Tai hoạ ngầm tất nhiên đã được chôn xuống từ rất lâu trước đó, chỉ là nàng là người thừa kế tương lai của Âm Sơn thị, trưởng lão trong tộc yêu cầu nàng chuyên tâm tu hành, sớm ngày trở thành trụ cột của gia tộc, những việc vặt vãnh này đương nhiên có người khác xử lý.
Phần lớn thời gian, Lưu Ngọc hoặc là đang ở trong Cung Linh Ung Học tu đạo, hoặc là xã giao với các thế tộc khác của Đại Triều. Trong nội bộ Âm Sơn thị rốt cuộc xảy ra sơ suất gì, hai mắt nàng mờ mịt.
Cũng may, ít nhất nàng biết có Cửu Phương gia.
Cửu Phương Chương Hoa, gia chủ của Cửu Phương thị tự tay sát hại phụ mẫu, đuổi giết nàng mười năm —— Những chuyện này đều không phải dùng trận thông tin thì có thể nói rõ ràng. Nàng nhất định phải nhanh chóng trở về Tiên Đô Ngọc Kinh một chuyến.
Ánh mắt hơi dịch chuyển, Lưu Ngọc thấy được ánh mắt giống như gặp quỷ của các nữ sứ xung quanh từ trong gương đồng.
"Không đẹp à?"
Các nữ sứ nhìn nhau, không dám tự tiện nhận xét.
Chỉ có nữ sứ vừa rồi ngăn cản Sơn Tiêu ở ngoài lâu lên tiếng: "Đẹp thì đẹp, nhưng tiểu thư... nếu để cho những người Tiên Đô Ngọc Kinh biết ngài ăn mặc như thế, cho dù sau này trở lại Tiên Đô Ngọc Kinh thì cũng nhất định sẽ bị bọn họ châm chọc..." - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Lưu Ngọc nhìn về phía cái hộp có hoa văn bướm đen mà nữ sứ bưng tới, "Yến tước trào triết, an nhập thiên nga chi tai*?"
(*Yến tước trào triết, an nhập thiên nga chi tai: Câu này có thể dùng để châm biếm kẻ nhỏ bé, tầm thường nhưng lại dám chê bai người có năng lực hoặc địa vị cao hơn mình. Đồng thời, cũng nhấn mạnh rằng kẻ tầm thường không thể dễ dàng bước vào những nơi cao quý, danh giá.)
Thiếu nữ đẩy khóa cài, từ trong kiếm trâm làm bằng ngọc chất đầy hộp, chọn lấy một cái kẹp ở đầu ngón tay, linh xảo mà dạo qua một vòng.
"Muốn cho bọn họ câm miệng, không phải dựa vào mấy bộ y phục mà phải xem sau này ta lấy loại phương thức nào để trở về Tiên Đô Ngọc Kinh."
Nữ sứ nâng hộp bỗng nhiên ngước mắt, nghênh đón ánh mắt mỉm cười yếu ớt của Lưu Ngọc.
"Vừa rồi ở ngoài lâu, câu 'Cửu U của các ngươi đều không có giáo dục như vậy sao', là ngươi nói à?"
Khi nàng mỉm cười thì đôi mắt dịu dàng như nước mùa xuân, nữ sứ nhìn sang chỗ khác, cúi thấp đầu càng sâu.
"Vâng."
"Nhìn ngươi có phần lạ mắt, là một trong năm nữ sứ được phụ thân sắp xếp trước khi đi à?"
"Thưa vâng, nô tỳ tên là Lục Châu." Dừng một chút, Lục Châu mở miệng nói: "Tiểu thư ít giao lưu với bên ngoài, không biết những quỷ yêu Cửu U thô bỉ vô tri này đã nói những lời ghê tởm gì ở trên yến hội ban đêm, nói cái gì... ngày xưa thành chủ của Thành Vô Sắc ở trên đầu bọn họ chỉ sợ cũng không nghĩ tới có một ngày, nữ nhi mà ông coi như trân bảo sẽ ngủ chung một giường với nô lệ dưới tay ông..."
Phía cửa sổ đôi có tiếng kiếm ra khỏi vỏ. Không biết từ khi nào thiếu nữ mặc đồ đen ngồi xổm bên cửa sổ dùng ngón cái đẩy đao ra khỏi vỏ, con ngươi đen nhánh:
"Tên, chặt."
Lưu Ngọc đẩy chuôi đao của Triều Diên trở về, "Không đến mức như vậy."
Triều Minh đánh giá biểu cảm của Lưu Ngọc, sắc mặt kỳ quái hỏi: "Tiểu thư thật sự không tức giận ư?"
Kiếp trước sau khi Âm Sơn thị bị hủy diệt, nàng đã từng thấy quá nhiều chỗ nhân tính yếu ớt. Trước đây đám quỷ yêu này luôn bị ức hiếp trong Thành Vô Sắc, bây giờ vất vả lắm mới trở mình được, không phải là trút giận lên nữ nhi của Thành chủ Thành Vô Sắc là nàng sao?
"Nhân tính mà thôi, tội gì phải tức giận?" Lưu Ngọc liếc nữ sứ ôm hộp một cái, ý cười sâu thẳm: "Giống như nàng ta nói, bọn họ cũng không có giáo dục gì, đúng không?"
Quỷ yêu là tội nhân mang gông xiềng từ trong bụng mẹ. Sau khi Chiếu Dạ chết, bọn họ chạy trốn, cầu xin cơ hội sống sót, cuối cùng được chuyển vào Thành Vô Sắc làm vật tìm niềm vui cho quyền quý. Coi như bọn họ muốn có chút giáo dục thì ai sẽ giáo dục bọn họ?
Không biết nhớ lại cái gì, ánh mắt Lưu Ngọc nhộn nhạo, hơi xuất thần.
Cùng lúc đó, Sơn Tiêu cách nội thất còn có một cánh cửa đột nhiên dừng bước.
Thính lực của hắn rất tốt, hết lần này tới lần khác thời cơ đến không tốt lắm. Lời nói phía trước thì không nghe rõ, chỉ nghe thấy một câu “Không có giáo dục” kia của Lưu Ngọc.
Quỷ yêu đi theo phía sau hắn ung dung lên tiếng: "Sao không đi nữa? Sơn Tiêu, Tôn chủ đã bảo ngươi đi xin lỗi Đại tiểu thư đó."
Lại có một người cúi đầu bật cười: "Không nuốt nổi cơn tức này đúng không?"
"Không phải ta nói chứ…" Quỷ yêu tóc đỏ như lửa khoanh tay, cười nhạo nói, "Thật sự đánh nhau với người ở Tiên Đô Ngọc Kinh thì như thế nào? Đây chính là Cửu U, chẳng lẽ còn muốn tăng khí thế của người khác sao? Phái Ngọc Diện Tri Chu âm thầm huyên náo càng ngày càng hung, Tôn chủ còn muốn cất nhắc Âm Sơn Lưu Ngọc này như thế, không khỏi cũng quá..."
Sơn Tiêu quay đầu lại nhìn chằm chằm vào hắn: "Quá cái gì?"
Nghe nói hôm nay Sơn Tiêu thiếu chút nữa đánh nhau với người của Tiên Đô Ngọc Kinh ở ngoài lâu, ngày thường các bộ suất lĩnh Thập Nhị Na Thần hiếm khi tề tụ ở đây.
Thập Nhị Nha Thần, là mười hai cường giả lúc trước trong trận chiến hỏa thiêu ở Thành Vô Sắc đi theo Mặc Lân giết ra khỏi trùng vây. Sau khi Cửu U thành lập, mười hai quỷ yêu bao gồm cả Sơn Tiêu hợp thành đội ngũ lệ thuộc trực tiếp của Mặc Lân, cùng Quỷ Vương thống lĩnh ngàn vạn quỷ yêu.
Khác với nhân tộc của Đại Triều chú trọng huyết thống tôn ti, những quỷ yêu xuất thân nô lệ này không quan tâm huyết mạch, chỉ để ý mạnh yếu. Bọn họ thần phục Mặc Lân đơn giản là vì y là kẻ mạnh dẫn đầu quỷ yêu giết ra Đại Triều, là quỷ yêu mạnh nhất thế gian này có thể đồng thời nắm giữ Quỷ Khí và Yêu Khí. Nhưng nếu có một ngày y không còn là kẻ mạnh được quỷ yêu thần phục, mà là chó săn của Tiên Đô Ngọc Kinh thì…
Quỷ yêu tóc đỏ không nói, chỉ là ánh mắt sâu thẳm nghênh đón tầm mắt của Sơn Tiêu.
Lặng im rất lâu.
Sơn Tiêu rút chân sắp bước vào trong phòng về.
-
Gió thổi hoa bay rì rào, cánh hoa anh đào màu hồng nhạt rơi xuống từ trên cành, nở ra lớp lớp gợn sóng trong chén đỏ, lại trong chớp mắt hóa thành một phiến lá xanh biếc.
—— Hoa Cửu U không nở, những huyễn thuật biến ảo này một khi đụng vào thì sẽ biến thành bộ dáng vốn có.
Mặc Lân nâng ly rượu rũ mắt nhìn phiến lá xanh kia, tinh thần còn đắm chìm trong từng màn cảnh tượng trong nội thất vừa rồi.
Câu "Làm phu quân của Âm Sơn Lưu Ngọc ta" kia. Lúc thiếu nữ nói lời nói này thì lông mày nhỏ khẽ nhíu lại, đuôi mắt mỉm cười, con mắt đen nhánh long lanh nhẹ nhàng, xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.
Y từng thấy ánh mắt như vậy ở trên mặt nàng rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ có một lần nào rơi vào trên người y.
Lấy lại tinh thần, Mặc Lân chống thái dương, ngước mắt nhìn về phía nhóm người Sơn Tiêu đi về.
Cái nhìn này lạnh lùng nhưng lại giống như có thể nhìn thấu lòng người.
Y đang đợi bọn họ giải thích.
"... Tôn chủ." Chịu đựng ánh mắt tràn đầy áp bách, Sơn Tiêu cắn răng, "Tôn chủ, lời xin lỗi này nhất định phải nói sao? Hôm nay thuộc hạ xung đột với người của Tiên Đô Ngọc Kinh là vì không đành lòng thấy Tôn chủ chịu nhục như thế. Âm Sơn Lưu Ngọc ở Cửu U cũng có thể kiêu căng ương ngạnh như thế, có thể tưởng tượng được trong lòng nàng ta khinh thường Cửu U, khinh thường tôn chủ như thế nào! Nếu không phải Cửu U mới thành lập, cần tu dưỡng sinh lợi, nhất định phải hòa đàm với Đại Triều, nàng thật sự cho rằng —— " ( app TYT - tytnovel )
"Biết phải nhẫn nại, nhưng lại không nhẫn nhịn được như thế, rốt cuộc là bởi vì nàng ngang ngược kiêu căng hay bởi vì nàng là Âm Sơn Lưu Ngọc, là nữ nhi của Âm Sơn Trạch?"
Mặc Lân nói trúng tim đen, chọc thủng tâm tư của Sơn Tiêu.
Sơn Tiêu không nói nữa. Hắn chán ghét Âm Sơn Lưu Ngọc, ba phần là vì chính nàng, mà bảy phần thật sự là vì gia tộc của nàng.
"Có bao nhiêu người có suy nghĩ giống hắn?" Ánh mắt quỷ yêu áo xanh vừa lạnh băng vừa lạnh thấu xương, lướt qua rất nhiều bóng người trong sảnh, "Có chỗ nào khó chịu thì nhân cơ hội hôm nay giải quyết theo quy củ của Cửu U —— Bắt đầu từ ai?"
Dựa theo luật quỷ do Cửu U định ra, người ở dưới có thể tuyên chiến với người đứng trên. Nếu người ở dưới chiến thắng thì thay thế người đứng trên, nếu người ở dưới thua thì giết chết ngay tại chỗ.
Mặc dù có chỗ máu lanh tàn khốc nhưng cũng chính vì luật lệ sắt đá như vậy mới khiến cho Mặc Lân có thể nhanh chóng xác lập địa vị Quỷ Vương trong ngàn vạn quỷ yêu, khiến cho Cửu U trở thành một cỗ lực lượng mà các thế gia vọng tộc không dám khinh thường.
Thập Nhị quỷ yêu đều nín thở cúi đầu, trong sảnh hoàn toàn yên tĩnh. Sau một lúc rất lâu, Sơn Tiêu chậm rãi bước về phía trước một bước.
Trong đội ngũ, Quỷ Nữ nhỏ nhắn rất nhẹ nhàng a một tiếng. Quỷ yêu tóc đỏ nhấc mí mắt lên nhìn, lại rũ mắt xuống với vẻ mặt lạnh lùng.
Cái tên Sơn Tiêu ngu ngốc này, quả nhiên vừa khuyến khích đã biến thành chim đầu đàn.
"Nếu Tôn chủ khăng khăng như thế, Sơn Tiêu nguyện lấy cái chết can gián —— "
Một trận tiếng vang của rèm châu lưu ly va chạm đã đánh gãy lời nói khẳng khái của Sơn Tiêu.
Chúng quỷ yêu đồng loạt quay đầu.
Chưa thấy người, trước tiên đã ngửi được một mùi huân hương thanh nhã.
Hương đạo là phương pháp phối chế hương liệu chuyên thuộc về thế tộc Hoa Tông, tất cả thế gia vọng tộc lớn nhỏ đều có phương pháp phối chế hương liệu độc nhất vô nhị của nhà mình. Nghe nói tộc nhân Âm Sơn thị quen dùng một loại phương hương tên là Quần Tiên Tủy, giá trị chế tạo đắt đỏ, Âm Sơn thị lại ngày ngày tiêu hao mấy xe, mỗi ngày đốt như vàng bạc.
Quỷ yêu ở Cửu U đều xuất thân nô lệ, vừa ăn cơm no chưa được mấy năm, luôn khịt mũi coi thường đối với vật phong nhã cỡ này.
Nhưng khi bóng người phía sau rèm lộ ra trước mặt người khác, lũ quỷ yêu lại đột nhiên cảm thấy —— Huân hương gì chứ, đắt một chút thì đắt một chút đi, dáng vẻ quý phái, nhan sắc diễm lệ như vậy, có cái gì là không xứng chứ?
"Còn biết liều chết can gián, cũng không phải nửa điểm chừng mực cũng không có."
Giọng thiếu nữ uyển chuyển, giống như ngọc chấn, âm thanh rất động lòng người.
Chỉ là lời này nói ra... không dễ nghe cho lắm.