"Lui ra."
Người của Tiên Đô Ngọc Kinh mặt ngoài lạnh nhạt, trong lòng lại không tự chủ được mà nhẹ nhàng thở ra.
Cảnh giới tu đạo chia thành Cửa Cảnh, Sơn Tiêu là một trong những Đại tướng dưới trướng Quỷ Vương, người bên ngoài đã từng tính toán có lẽ thực lực của hắn tương đương với người tu hành đang có giai đoạn mạnh nhất của Lục Cảnh, những thuộc hạ phía sau hắn cũng không phải hạng tầm thường.
Mà bọn họ bên này —— Ở đây ngoại trừ Triều Diên là cao thủ Lục Cảnh, thực lực còn lại chỉ ở giữa Tứ, Ngũ Cảnh. Thật sự muốn đánh nhau, bọn họ cũng không hoàn toàn nắm chắc.
"Tôn chủ!" Sơn Tiêu đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên lầu, trang sức trên người rung động kêu leng keng, "Không phải chúng ta cố tình gây chuyện, thật sự là nhóm người của Ngọc Kinh coi thường người ta quá mức! Ngài có biết bây giờ bên ngoài lời đồn đại ầm ĩ, có nhiều lời bất kính đối với Tôn chủ. Còn có những người do Ngọc Diện Tri Chu cầm đầu, vốn dĩ có lòng không phục, hôm nay càng có lý do tấn công ngài—— "
"... Ồn ào quá, phái ngươi đi ra ngoài làm chút chuyện, cũng không đến mức khiến ngươi giận dữ vậy chứ."
Sơn Tiêu vội la lên: "Thay Tôn chủ làm việc sao lại vất vả..."
"Mệt rồi thì trở về nghỉ ngơi năm ngày, để cho người khiêng hết những cái rương này đi. Ngươi giao chuyện trong tay ngươi cho Quỷ Nữ xử lý đi."
Giọng nói còn chưa hết buồn ngủ, có chút mệt mỏi, còn có mấy phần không kiên nhẫn.
Thật sự tâm trạng của Mặc Lân không được tốt lắm, nhưng nguyên nhân lại không phải ở trận xung đột diễn ra vào sáng nay.
Bên trong màn giường màu đỏ vẫn luôn đốt hương, y ngưng mắt, nhìn cổ tay tinh tế bị mình nắm lấy.
Vừa rồi nàng như muốn nhảy ra ngoài từ cửa sổ để xen vào, y hơi ngăn cản một chút, vốn nghĩ rằng đối phương sẽ lập tức tránh ra lại không ngờ rằng nàng chỉ tùy ý để y nắm chặt như vậy, còn nâng má tò mò đánh giá hắn.
Nếu không có những chuyện xảy ra trước đó, phản ứng này gần như được cho là thân mật. Nhưng hễ là nhớ lại từng chuyện sau khi nàng đến Cửu U, chính Mặc Lân cũng cảm thấy ý nghĩ này rất nực cười.
Nếu nàng có nửa phần thiện cảm với Cửu U, cũng không đến mức cấm yêu phó quỷ thị bước vào nội điện khi ở Đài Tập Linh chờ gả. Ngay cả đồ ăn y phái người đưa tới cũng trả về, toàn bộ đài Tập Linh chỉ dùng vật tư mà bọn họ mang đến từ Tiên Đô Ngọc Kinh.
Sau tân hôn, nàng cũng không có ý định chuyển vào lầu chính, vẫn muốn ở lại Đài Tập Linh với người mà nàng mang đến từ Tiên Đô Ngọc Kinh. Thậm chí đêm qua thiếu nữ còn hỏi y có biết nàng có thanh mai trúc mã có tình cảm không tệ lắm khi ở Tiên Đô Ngọc Kinh hay không. Nàng nói, hôn sự này của bọn họ chẳng qua là kết quả cân nhắc lợi hại, tốt nhất chỉ cầu bình an vô sự, không cầu có tình cảm vô dụng.
Tuy nói trong lòng mọi người đều biết rõ hôn sự này là từ đâu mà có, nhưng nàng thật sự là ngay cả giả bộ cũng lười, chỉ thiếu dựng một tấm bảng viết rõ nàng là tai mắt do Tiên Đô Ngọc Kinh phái tới giám thị Cửu U chứ không phải thật sự muốn làm Tôn hậu của y.
Y vốn cũng đã tiếp nhận hiện thực, thậm chí đêm qua cũng không định viên phòng với nàng nhưng nàng lại chủ động buông màn lụa xuống, cởi thắt lưng của y.
"Quan hệ thông gia là ta chủ động đưa ra, cũng không định thủ tiết nhưng —— "
Thiếu nữ ngồi trên thắt lưng y, nhìn chằm chằm vảy rắn màu đen phập phồng từ trước ngực lan tràn đến cổ của y nói:
"Ít nhất vào lúc này có thể đừng lộ ra mặt này chứ?"
Vảy rắn là tính chất đặc biệt của quỷ yêu. Nàng chán ghét bộ phận thuộc về quỷ yêu trên người y. ( truyện trên app T•Y•T )
Trong chớp mắt đó, ánh sáng u ám nơi đáy mắt y gần như muốn nuốt hết tất cả.
Lưu Ngọc nhạy bén nhận ra lệ khí trên người Mặc Lân. Đến mức này, Lưu Ngọc còn không biết bây giờ là tình huống gì thì cũng quá ngu ngốc. Mặc dù không biết nguyên nhân nhưng dường như nàng quả thật về tới năm mình vừa gả đến Cửu U… ngay ngày thứ hai sau khi nàng và Mặc Lân vừa mới thành hôn.
Về phần thái độ lạnh nhạt của Mặc Lân đối với nàng, Lưu Ngọc kết hợp xung đột bên ngoài lâu, cũng đại khái nhớ lại chuyện đã qua.
Kiếp trước từ sau khi nàng gả vào Cửu U, mâu thuẫn như vậy nhiều vô số kể.
Lưu Ngọc có thân phận gì?
Nàng là Tiên Khôi trẻ tuổi nhất của tiên đạo đại hội Linh Ung, là kim chi ngọc diệp do hào môn Hoa Tông dốc hết toàn lực bồi dưỡng ra.
Nhưng sau khi ước định, tất cả cũng khác nhau.
Thủ hạ bại tướng của nàng, những kẻ thù tầm thường vô vi nhưng lại không thể làm gì nàng cuối cùng cũng tìm được một chút tì vết trong danh tiếng hơn mười năm chói mắt của nàng. Cười trên nỗi đau của người khác ở sau lưng nàng rồi lại giả bộ đồng tình cảm thán——
‘Không hổ là Âm Sơn Lưu Ngọc, thật sự là người lấy đại cục làm trọng, nếu để cho ta gả cho một con quỷ yêu, không bằng chết đi cho xong. Nghe nói quỷ yêu kia ngày ngày ăn thịt người, có dáng ba đầu sáu tay, ngủ chung giường quái vật như vậy được thì thật sự là rất can đảm...’
Lời đồn đại và châm chọc như thủy triều, nuốt chửng Lưu Ngọc trẻ tuổi kiêu ngạo.
Thật ra Lưu Ngọc cũng không ghét quỷ yêu. Quỷ yêu là giống loài do tà ma và Nhân tộc kết hợp sinh ra, nếu như lúc trước không phải hoàng thất Nhân tộc hoa mắt ù tai, cho rằng hiến tế nữ tử vô tội là có thể dẹp loạn ma họa thì cũng sẽ không tạo ra ác nghiệt như vậy.
Khi đó Lưu Ngọc chỉ không thể quen với chênh lệch từ đám mây ngã xuống địa ngục nhưng với Lưu Ngọc bây giờ thì —— đây thì tính là địa ngục gì?
Cửu U trước mắt, Triều Diên và Triều Minh chưa gặp nạn. Tiên Đô Ngọc Kinh ở phía xa, phụ thân, mẫu thân và muội muội kia của nàng vẫn còn sống khỏe mạnh. Còn có kẻ thù của nàng đang hoàn toàn không biết gì cả chờ nàng đi lấy tính mạng của bọn họ. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Khóe môi thiếu nữ khẽ cong lên.
Kiếp này bắt đầu lại từ đầu, mặc dù có chút đáng tiếc không để cho nàng trở lại trước khi thành thân. Tuy nhiên... hình như cũng không quá đáng tiếc nhỉ?
Ánh mắt Lưu Ngọc rơi vào mu bàn tay đang nổi gân xanh của Mặc Lân.
Cảm giác khô lạnh vẫn còn lưu lại trên xương cổ tay của nàng, vết sẹo và vết chai dán lên da thịt nàng khiến Lưu Ngọc đột nhiên có thêm vài phần cảm giác chân thật.
Chính đôi tay này đã dấy lên Vô Lượng Quỷ Hỏa khiến vô số người sợ hãi, khiến toàn bộ ngôi nhà ở Cửu Phương biến thành một biển lửa, khiến cho kẻ thù mà nàng hận thấu xương phát ra tiếng kêu rên sống không bằng chết ở trong biển lửa.
Kiếp trước Lưu Ngọc từng oán trách người phu quân này, từng kiêng kị, cũng từng có vài phần thưởng thức vi diệu nhưng mà đến cuối cùng, nàng cũng không mở rộng lòng dạ với y dù chỉ một lần.
... Nếu cách làm của kiếp trước chỉ đi vào hướng chết, vậy kiếp này nàng đi một con đường khác lại sẽ dẫn tới đâu?
"Nhìn cái gì?"
Mặc Lân nhíu mày, cho rằng nàng khó chịu khi bị y mạo phạm, lập tức buông lỏng cổ tay Lưu Ngọc ra.
Đêm qua, y đã thăm dò rõ thái độ của nàng.
Nàng chỉ cho phép hai người tiếp xúc với nhau trên giường, sau khi kết thúc thì nàng trở mặt vô tình. Nếu không phải kiêng kỵ bên ngoài còn có những người khác, chỉ sợ ngay cả qua đêm nàng cũng không chắc để cho y ngủ lại.
Tất cả những gì nàng làm đều là vì Âm Sơn thị. Nếu không, nàng vốn không muốn có nửa phần giao tiếp với y.
Mặc Lân hiểu rất rõ điểm này.
"Yên tâm, không ai vội vàng tiêu tiền cho nàng, những y phục kia nàng không mặc thì coi như bỏ đi."
Sắc mặt y lạnh nhạt như sương, giọng điệu cũng không có gợn sóng.
"Chuyện đêm qua nàng nói muốn dọn đến ở đài Tập Linh, ta đồng ý. Còn có chuyện khác... một tháng một lần, thường ngày ngủ riêng, không quản tộc vụ nhưng tiền nàng quản, những thứ này ta đều nhớ kỹ, đại tiểu thư có cần gì nữa không."
Nói xong, chính Mặc Lân cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Nàng cũng rất có can đảm khi dám nhắc tới những yêu cầu này, nhưng nghĩ lại, đêm qua ngay cả thanh mai trúc mã mà nàng ngưỡng mộ nhiều năm nàng cũng dám nói thẳng, nàng còn có gì không dám nói?
"Muốn cái gì cũng được sao?"
Lấy lại tinh thần, Mặc Lân nhìn gương mặt thản nhiên của thiếu nữ không kém gì đêm qua, châm chọc cười lạnh: "Nàng cảm thấy thế nào? Chẳng lẽ muốn mạng của ta cũng cho nàng sao?"
Lưu Ngọc nghĩ —— Đúng vậy, không chỉ có cho mà còn cho rất dứt khoát đó.
Ngoài cửa sổ, một cơn gió nhẹ ẩm ướt thổi tới, Lưu Ngọc quét mắt nhìn qua chiếc giường hỗn độn, không tìm thấy y phục của nàng, chỉ thấy một chiếc áo khoác rộng màu xanh lá cây rộng rãi khoác lên cuối giường.
Nàng thuận tay lấy ra, khoác lên vai.
Mi tâm ai đó khẽ nhảy lên, ánh mắt quỷ yêu âm u nhìn chằm chằm nàng, không thể kìm nén vẻ khác thường trong đó.
... Đêm qua trước khi cùng giường, không phải nàng nói mình thích sạch sẽ, ngay cả đệm giường và màn lụa trên giường cũng muốn thay đổi thành cái nàng mang đến sao?
Lúc này làm sao Lưu Ngọc nhớ được những chi tiết nhỏ nhặt này. Kiếp trước nàng lưu vong bên ngoài mười năm, loại tật xấu sạch sẽ này đã sớm bị cuộc sống tham sống sợ chết mài giũa đến không còn. Vì chạy thoát truy sát ngay cả da người cũng từng khoác, làm gì còn soi mói những thứ này.
Đuôi mắt của thiếu nữ cong cong, nghiêng đầu nhìn quỷ yêu phu quân của mình, "Đã làm phu quân của Âm Sơn Lưu Ngọc ta, mạng của chàng, quyền lực và tiền tài của chàng vốn dĩ có một nửa thuộc về ta."
Áo bào xanh đậm của Quỷ Vương bao bọc lấy nàng, giống nhữ ôm lấy đóa hoa mẫu đơn xanh biếc rực rỡ nhất giữa mùa hè.
"Để Sơn Tiêu khiêng rương hòm lên đi, đồ đưa cho ta, làm gì có chuyện lấy lại nửa chừng?"