Đi theo Lưu Ngọc còn có một đám nữ sứ. Có người cầm lồng xông hương trong tay, có người tay nâng nệm êm, khi Lưu Ngọc cách chỗ ngồi mấy trượng thì nữ sứ đã thu dọn đồ trên bàn chuẩn bị trước đó, đổi lại thành trái cây và điểm tâm tinh xảo tươi mới, nhân tiện lại trải nệm êm của bọn họ lên.
Đi lại không tiếng động, làm việc trật tự rõ ràng, toàn bộ Cửu U cũng tìm không ra mấy yêu bộc quỷ hầu có giáo dục tốt như vậy. Quả thực khiến bọn họ trở thành gánh hát rong.
Lưu Ngọc ngồi vào vị trí bên cạnh Mặc Lân, phóng mắt nhìn, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích.
Vậy mà tất cả Thập Nhị Na Thần của Cửu U đều ở đây.
Mặc dù chỉ có một mình Sơn Tiêu đứng ra nhưng nhìn bầu không khí này, ánh mắt nhìn nàng này, sợ rằng những quỷ yêu khác trong sảnh hoặc nhiều hoặc ít đều có oán khí giống như hắn.
Lúc này ở kiếp trước, Lưu Ngọc căn bản không ở lâu tại cung Cực Dạ, sáng sớm nàng đã dẫn nữ sứ về đài Tập Linh để sắp xếp, cho nên hoàn toàn không biết còn có chuyện này.
Mà Mặc Lân...
Lưu Ngọc liếc mắt nhìn quỷ yêu áo xanh bên cạnh.
Từ đầu tới cuối y cũng không nhắc chuyện này với nàng.Cho dù là Thập Nhị Na Thần khó chịu với nàng thì y cũng không yêu cầu nàng bỏ lòng kiêu ngạo để sống chung hòa bình với quỷ yêu Cửu U. Y cũng chưa từng nói lời nào. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Những việc nhỏ này kiếp trước Lưu Ngọc không phát hiện được cũng không thể nói là chậm chạp, nàng sinh ra, chỉ cần nhíu mày là sẽ có vô số người suy đoán tâm tư của nàng, thay nàng giải quyết ưu phiền. Nàng muốn làm cái gì, sẽ có người sớm thay nàng dọn sạch chướng ngại, tuyệt đối sẽ không để trên đường lộ ra mấy cục đá làm đau chân của nàng.
Mãi đến sau này, đại tiểu thư xuôi gió xuôi nước mất đi gia tộc che mưa chắn gió cho nàng thì mới nhận ra được thế gian này có bao nhiêu gập ghềnh khó đi. Cũng nhận ra được thì ra người che chở nàng còn có một quỷ yêu nàng chưa từng để ý tới.
Lưu Ngọc thu tầm mắt, nâng má, nhìn phía dưới sảnh đường nói: "Muốn liều chết can gián cái gì, nói tiếp đi."
Thập Nhị quỷ yêu quăng ánh mắt phức tạp về phía nàng, Sơn Tiêu càng có dáng vẻ muốn dùng ánh mắt giết chết nàng. Mà tên quỷ yêu tóc đỏ như lửa kia chỉ lạnh lùng đảo mắt qua Lưu Ngọc, nói với Mặc Lân ngồi ở phía trên:
"Sơn Tiêu là một trong Thập Nhị Na Thần, cho dù Tôn chủ muốn trừng phạt cũng còn xin cho hắn mấy phần mặt mũi, đừng tra tấn hắn ở trước mặt người ngoài."
Thật thú vị.
Nàng có nguyện ý làm Tôn hậu hay không là một chuyện, những người này có thừa nhận thân phận của nàng hay không lại là một chuyện khác.
Tôn nghiêm của nàng không phải tôn nghiêm của một mình nàng, mà là tôn nghiêm của Nhân tộc Đại Triều ở trước mặt quỷ yêu Cửu U. Hôm nay cho phép người ngoài đạp nàng một cái, ngày sau sẽ có hàng chục ngàn cái chân đạp lên.
Lưu Ngọc mỉm cười, dùng ánh mắt ra hiệu Triều Diên và Triều Minh yên tâm chớ vội.
"Nếu ta nhớ không lầm... Ngươi gọi là Lãm Chư à?"
Quỷ yêu tóc đỏ hiển nhiên bất ngờ vì Lưu Ngọc lại biết tên của hắn.
"Đúng."
"Trong Thập Nhị na Thần, ngươi là người đứng đầu, thủ vệ của cung Cực Dạ đều do ngươi phụ trách à?"
Lãm Chư híp mắt, khóe môi cong lên: "Không sai, Âm Sơn tiểu thư có gì chỉ giáo?"
Vẻ mặt ôn hoà như thế, chẳng lẽ đại tiểu thư khó hầu hạ thay đổi tính tình rồi? Hiện tại muốn làm dịu quan hệ hai bên à? Cũng không nghĩ xem mình là nữ nhi của ai, quả thực người si nói mộng ——
Lưu Ngọc quay đầu, nói với Mặc Lân: "Cắt chức hắn đi."
Một câu nói nhẹ nhàng như mây gió khiến cho Thập Nhị Na Thần trong sảnh đồng loạt ngẩng đầu, ngay cả hai người Triều Diên và Triều Minh ở bên cạnh cũng có chút bất ngờ.
Lấy lại tinh thần, sắc mặt Lãm Chư đột ngột thay đổi, lớn giọng quát một tiếng: "Cắt chức ta? Dựa vào cái gì!"
Nàng là cái thá gì chứ! Sao nàng dám!
Ba ngón tay của quỷ yêu áo xanh cầm cái chén đỏ dừng ở giữa không trung. Một lúc lâu sau, y đặt cái chén lên bàn, khẽ chạm vang lên một tiếng trầm đục, "Cho ta một lý do."
Lưu Ngọc vốn có thể nói rõ, nhưng một khắc trước khi giải thích nàng lại ngừng câu chuyện.
Nàng nói: "Nếu ta không cho lý do thì sao?"
Từng cử chỉ hành động của nàng ở Cửu U cũng không có nghĩa là chính nàng, mà là đại biểu cho cuộc chiến giữa Đại Triều và quỷ yêu Cửu U.
Ngày đầu tiên tân hôn nàng đột nhiên bỏ chức Lãm Chư, tất cả mọi người sẽ cảm thấy đây là Tiên Đô Ngọc Kinh đang lập uy. Nếu như nàng là Mặc Lân, mặc kệ có phải có lý do đứng đắn hay không thì cũng sẽ không để cho người của mình sụp đổ vào ngày này.
Bốn mắt nhìn nhau, Mặc Lân nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, lông mày dài như mây đen âm u.
"... Nàng là Tôn hậu Cửu U, có quyền xóa bỏ Thập Nhị Na Thần."
Gương mặt tái nhợt mà ủ dột kia không nhìn ra được cảm xúc gì, Mặc Lân thu tầm mắt từ trên người Lưu Ngọc, giọng điệu lạnh nhạt nói:
"Nhưng nếu bọn họ muốn phạm thượng, khởi xướng khiêu chiến với nàng thì nàng cũng phải gánh chịu hậu quả này. Tự nàng nghĩ rõ ràng, vì chút chuyện như vậy mà chết ở Cửu U có đáng giá hay không."
Giọng điệu giải quyết việc chung giống như chỉ là đang cố gắng hết sức để báo cho mình biết nghĩa vụ, không mang theo nửa điểm tình cảm riêng tư. Nhưng mà Triều Minh lại nhìn thấy khóe môi của tiểu thư nhà mình cong lên, không biết đang cười cái gì.
Triều Minh như có điều suy nghĩ.
Có phải đã xảy ra chuyện gì mà bọn họ không biết hay không? Sau khi thành hôn, tiểu thư giống như có chút... thay đổi vi diệu.
Thấy Mặc Lân ngầm thừa nhận thực quyền Tôn hậu của Lưu Ngọc, rốt cuộc Lãm Chư không thể nhịn được nữa, sát ý cùng với yêu khí mạnh mẽ dâng lên:
"Vừa gả tới Cửu U đã dám nhúng tay vào nội vụ Cửu U ta, Âm Sơn Lưu Ngọc, ngươi thật sự cho rằng khắp thiên hạ đều là giá đỡ cho đám con cháu thế tộc các ngươi —— "
Trâm kiếm ra tóc đen, như sương lạnh ra khỏi hộp kiếm.
Không chờ Lãm Chư nói xong, kiếm trâm ngưng tụ linh quang màu vàng hóa thành một thanh trường kiếm toàn thân băng giá trong nháy mắt, ầm vang đánh nát phòng hộ cả người Lãm Chư, đánh thẳng về phía mặt của hắn!
Keng keng keng keng ——!
Lãm Chư nhìn mũi kiếm chỉ cách con ngươi của hắn có một tấc, cả người cứng ngắc, không tự giác nuốt nước bọt.
Lũ quỷ yêu đứng ngoài quan sát đều thầm than trong lòng.
Không hổ là Linh Ung Tiên Khôi, người kế nghiệp mà Âm Sơn thị trọng vọng. Biến hóa vũ khí chỉ trong nháy mắt, ngay cả Lãm Chư đứng đầu Thập Nhị Na Thần trong thoáng chốc cũng không chống đỡ được.
"Âm Sơn Lưu Ngọc... Ngươi..."
"Ngươi gọi ta là gì?"
Mũi kiếm lại tiến nửa tấc, thiếu nữ cười khúc khích, khuôn mặt đầy vẻ ngây thơ.
Lãm Chư do dự một hơi trước mắt mù và tôn nghiêm, cắn răng nghiến lợi nặn ra hai chữ: "... Tôn hậu."
Sát ý như gợn sóng nước mùa xuân cuối cùng cũng dịu lại.
Thiếu nữ như có điều suy nghĩ nói: "Ngươi đã gọi ta một tiếng Tôn hậu, không đưa chút lễ gặp mặt thì cũng không thể nào nói nổi."
Lễ gặp mặt?
Lũ quỷ yêu còn chưa kịp xoay người, chỉ thấy kiếm trâm bỗng nhiên như ánh sáng xẹt qua. Ngay sau đó, theo tiếng xương sọ vỡ vụn, Lục Châu đứng trong đám nữ sứ không dám tin mở to mắt, ngã xuống đất tuyệt mệnh.
Tất cả xảy ra rất đột ngột.
Cả sảnh đường im lặng, gần như trên mặt mọi người đều tràn ngập ngạc nhiên.
Mãi đến khi Quỷ Nữ trong Thập Nhị Na Thần kêu lên, chỉ xuống đất nói:
"Xem đi, là Khôi Lỗi Nhân Diện Chu."
Trong đống xương sọ vỡ vụn, một con nhện tám chân cả người đen kịt bò ra từ trong đống thịt, mà bộ túi da của Lục Châu cũng theo đó mà thay đổi. Người nọ nào phải nữ sứ Tiên Đô Ngọc Kinh, rõ ràng là một nam tử xa lạ!
Nhưng cung Cực Dạ trọng địa, kết giới vững chắc, người ra vào đều phải kiểm tra. Tại sao thứ này có thể trà trộn vào được!?
Khí lưu trong kiếm trâm đã hao hết, phát ra tiếng vỡ vụn.
Không biết từ đâu Triều Minh biến ra một cái hộp, lấy từ bên trong ra một cây kiếm trâm ngọc mới, cài giữa mái tóc đen như mây trôi của thiếu nữ.
Hoàn toàn không cố kỵ sắc mặt của quỷ yêu tóc đỏ biến thành màu gan heo khó coi, Lưu Ngọc than nhẹ một tiếng, chậm rãi nói:
"Cung Cực Dạ của các ngươi đã thủng thành cái sàng rồi, còn không biết xấu hổ hỏi ta dựa vào cái gì mà cắt chức ngươi ư? Có người ngu ngốc như ngươi phòng thủ cung Cực Dạ, bảo ta sau này làm sao yên tâm ở..."
Ngẩng đầu lên, nàng đã thấy quỷ yêu áo xanh bên cạnh nhìn nàng bằng sắc mặt ảm đạm.
Lưu Ngọc nháy mắt mấy cái.
Làm sao, cảm thấy nàng không để lại mặt mũi cho thuộc hạ của hắn à?
Nhưng đôi mắt màu xanh lục đậm sâu thẳm nhìn nàng một lúc lâu, câu đầu tiên mở miệng lại là ——
"Nàng… muốn ở lại cung Cực Dạ?"
Lưu Ngọc bị y hỏi đến ngẩn ra.
Đột nhiên nàng mới nhớ tới, kiếp trước từ đêm tân hôn nàng đã nói qua với Mặc Lân chuyện sau này muốn sống lâu dài ở đài Tập Linh. Nàng làm việc thực sự có mấy phần hiệu suất đấy nhỉ.
Lưu Ngọc hùng hồn hỏi lại: "Không được hả?"
Mặc Lân nhìn chằm chằm nàng, đôi môi vừa mỏng vừa nhợt nhạt giật giật, đọc nhấn rõ từng chữ một cách lạnh lùng: "Là chính nàng ngại cung Cực Dạ không sạch sẽ."
Cung Cực Dạ là cung thành lúc trước quỷ yêu chuyển đến Cửu U, cướp được từ trong tay của Vực Chủ Cửu U.
Cửu U hoang vu xa xôi, không tính là giàu có nhưng vị Vực Chủ tiền nhiệm này lại dựa vào bóc lột dân chúng Cửu U mà sống xa hoa lãng phí, cung thành càng xây dựng vô cùng hoa mỹ.
Trước khi đại hôn, vì nghênh đón vị quý nữ đường xa mà đến này, toàn bộ trên dưới cung thành đều hoàn toàn tu sửa một phen. Nhưng dù vậy, Mặc Lân cảm thấy nàng cũng không có nửa phần hài lòng đối với cung Cực Dạ. Dáng vẻ hổ đi lạc xuống đồng bằng không thể không nén giận kia rất giống như chuyện gả cho y là chuyện uất ức và thất bại lớn nhất mà nàng từng trải qua ở trong cuộc đời này.
Bị ánh mắt băng giá nhìn, Lưu Ngọc hơi mất tự nhiên.
Đó là lời nói của Âm Sơn Lưu Ngọc trăm năm trước. Có liên quan gì đến việc thay đổi hoàn toàn của nàng bây giờ đâu?
"Vốn dĩ... không quan trọng lắm."
Lưu Ngọc không thay đổi sắc mặt lén đổi từ khác, tiện tay chỉ một cái, chỉ về một cái ghế gỗ tử đàn đặt bên cửa sổ.
"Ví dụ như cái ghế kia, lần đầu tiên ta nhìn thấy đã cảm thấy không vừa mắt. Nếu không thay đổi sau này mỗi ngày vừa mở mắt đã nhìn thấy cái ghế xấu xí này, thật sự là khiến người tuyệt vọng —— Đến lúc đó ta ném đi một vài thứ, dọn ra một số vị trí để đặt đồ cưới của Tiên Đô Ngọc Kinh mang đến, chàng không ngại chứ?"
Ánh mắt Mặc Lân chớp động một chút.
Còn chưa mở miệng, Sơn Tiêu ở bên cạnh không phục lên tiếng: "Cái ghế kia xấu chỗ nào, đó chính là..."
"Được rồi." Mặc Lân cắt ngang lời hắn, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua thi thể trên mặt đất, nâng cằm lên: "Chuyện gì xảy ra, giải thích một chút."
Khôi Lỗi Nhân Diện Chu bò ra từ trong xương sọ đã bị Quỷ Nữ phong ấn vào trong luồng khí do không khí ngưng tụ thành. Sắc mặt của Thập Nhị Na Thần ở đây cũng tốt đẹp gì.
Cung Cực Dạ rất lớn, cũng thỉnh thoảng xảy ra việc có một ít yêu ma quỷ quái lẫn vào, cầm ra bóp chết thì cũng thôi đi. Nhưng lần này chúng lại trà trộn vào trong lầu chính, ngay dưới mắt của Tôn chủ và Tôn hậu. Càng quan trọng hơn là chuyện này lại bị Tôn hậu vừa tới phát hiện trước, vạch trần ở trước mắt bao người.
Lưu Ngọc đảo qua gương mặt tức hổn hển của Lãm Chư, mỉm cười.
"Sáng nay khi nàng ta và Sơn Tiêu xung đột bên ngoài, ta phát hiện giọng điệu của nàng ta có phần không đúng. Sau đó ta thay đồ ở trong phòng, nàng ta lại cố ý nói một ít tin đồn ở bên ngoài cho ta nghe, làm ta càng chán ghét Cửu U hơn. Nếu nàng ta chỉ là nữ sứ bình thường thì cũng thôi đi, nhưng nàng ta lại là người phụ thân cố ý chọn lựa xuất giá cùng ta..."
"Phụ thân biết tính khí ta nóng nảy, người được phái đến bên cạnh ta là thay ta xử lý đạo lý đối nhân xử thế, tuyệt đối sẽ không kích thích mâu thuẫn."
Việc này kiếp trước cũng từng xảy ra. Nhưng có lẽ bởi vì kiếp trước Lưu Ngọc không có sắc mặt tốt với Cửu U, cho nên Khôi Lỗi Diện Nhân Chu cũng không xúi giục quá rõ ràng. Nó ẩn núp trong đài Tập Linh trọn vẹn một năm, lấy thân phận nữ sứ bên người Lưu Ngọc kéo không ít cừu hận cho Lưu Ngọc ở Cửu U.
Sau này mặc dù phát hiện việc này, danh tiếng của Lưu Ngọc ở Cửu U cũng là nước đổ khó hốt, trừ khi chính nàng bỏ hết tâm tư xoay chuyển cái nhìn của Cửu U đối với nàng —— Nhưng nghĩ cũng biết, làm sao kiếp trước Lưu Ngọc sẽ quan tâm cái này?
"Tuy nói quỷ yêu dùng Khôi Lỗi Nhân Diện Chu có rất nhiều... Nhưng ta luôn cảm thấy không thoát khỏi liên quan với Ngọc Diện Tri Chu."
Quỷ Nữ xách chân của Khôi Lỗi Nhân Diện Chu lên. Nhân Diện Chu có thể cắn nát xương người đang run rẩy không ngừng ở đầu ngón tay nàng ấy. Nàng ấy nghiêng đầu, nhìn về phía Lãm Chư có sắc mặt âm trầm, dây nơ con bướm màu tím trên đỉnh đầu lung lay.
"Thật mất mặt nha Lãm Chư."
Bị Lãm Chư trừng mắt liếc một cái, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của Quỷ Nữ nhanh chóng trốn đến sau lưng một vị nữ tử áo trắng, chỉ thò ra nửa cái đầu cười trộm.
"Tôn chủ —— " Sắc mặt của Lãm Chư vừa xanh vừa đỏ cúi đầu khuất nhục: "Thuộc hạ chỉ là nhất thời sơ sẩy, cho thuộc hạ ba ngày, ta nhất định sẽ tra được chứng cứ phạm tội của Ngọc Diện Tri Chu, cho tôn chủ một lời giải thích..."
"Chỉ bàn giao cho Tôn chủ của các ngươi à?" Lưu Ngọc như cười như không hỏi.
"... Thuộc hạ sẽ nghĩ cách mang nữ sứ bị mạo danh thế thân kia về."