Giờ dần ba khắc, mưa đêm tí tách.
Toàn bộ đường phố thành Cửu U chìm trong mưa bụi mông lung sâu thẳm, hai bên treo đèn lồng màu đỏ tươi, tiếng người gõ trống thổi kèn không ngừng, giống như tiệc tối say sưa. Chỉ là nếu nhìn kỹ cái bóng in trên cửa sổ giấy vàng nhạt lại có chút quỷ dị.
Nửa người dưới của nữ tử dáng múa thướt tha giống như đuôi rắn quay quanh, khách khứa nâng ly cạn chén, vừa nhấc bả vai lên thì duỗi sáu cánh tay ra, còn có công tử cầm quạt xếp ngồi ngay ngắn, sau bộ y phục chỉnh tề là chín cái đuôi cáo, đang theo lời nói mà chậm rãi đảo qua sàn gỗ đen.
—— Những người ngồi trong đó, không có người nào là con người.
Thì ra những thứ này chính là thiên yêu vạn quỷ từ các thành Cửu U ngàn dặm xa xôi đến tham gia điển lễ đại hôn của Quỷ Vương, được người đời gọi là buổi tiệc ban đêm của quỷ yêu.
"... Mọi người đều nói ‘Thà làm người hầu của thế gia vọng tộc chứ không phải là thần của thiên tử’. Quý nữ của thế gia vọng tộc phía Nam e rằng còn tôn quý hơn cả Công chúa đế thất. Vị Đại tiểu thư Âm Sơn thị kia thật sự cam tâm gả đến Cửu U chúng ta sao?"
Bữa tiệc linh đình, hương thơm thoang thoảng phả vào mặt.
Sơn Tiêu vừa vén rèm phòng lên thì đột nhiên nghe thấy một câu như vậy.
Ngọc Diện Lang quân nói lời này dựa vào bốn chân, một chân từ chỗ lưng của hắn duỗi ra cầm chén rượu hổ phách một cách vững vàng.
Thoáng nhìn nhóm người Sơn Tiêu bỗng nhiên xuất hiện, hắn cũng không lộ ra sắc mặt khác thường mà thản nhiên nghênh đón ánh mắt không tốt của thiếu niên áo lam, ý cười vi diệu:
"Nghe nói tháng trước lúc vị quý nữ này đợi gả ở đài Tập Linh từng bởi vì chán ghét bề ngoài quỷ yêu, hạ lệnh toàn bộ yêu bộc quỷ hầu không được vào nội điện. Sơn Tiêu đại nhân, ngài chính là một trong Thập Nhị Na Thần bên cạnh Tôn chủ, không biết tin đồn này là thật hay giả?"
Ngọc Diện Lang quân lại có một cái chân phẩy quạt giấy, che lại khóe môi đang cong lên.
"Nếu là giả, Sơn Tiêu đại nhân cần phải nhanh chóng bác bỏ tin đồn. Nếu không người khác còn nghĩ rằng Tôn chủ thay Đại Triều bình định trận dịch quỷ khắp nơi, kết quả Đại Triều người ta vốn còn chẳng coi trọng chúng ta, đúng không?"
Tiếng nói trong yến tiệc đã bớt đi vài phần, không ít quỷ yêu châu đầu ghé tai, tầm mắt đảo quanh giữa hai người.
Ánh mắt uy nghiêm đáng sợ quét qua Ngọc Diện lang quân, Sơn Tiêu giật giật khóe môi, phun ra hai chữ: "Ngu ngốc."
Nụ cười của Ngọc Diện lang quân vẫn không thay đổi.
Sơn Tiêu đảo mắt qua khách mời đang xem náo nhiệt, ánh mắt nhìn tới đâu thì các khách mời đều dời tầm mắt đi chỗ đó, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Thập Nhị Na Thần và Ngọc Diện Tri Chu đấu nhau, ai dám xem nhiều?
Trong phòng rất nhanh lại náo nhiệt lên lần nữa.
"Đám người này, nếu không có Tôn chủ thì còn không biết đang làm chó cho con người ở đâu nữa, thứ lang tâm cẩu phế!"
Rời khỏi yến hội, thuộc hạ liếc qua trên lầu, miệng nhịn không được mà hùng hùng hổ hổ.
Người bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy, rốt cuộc kẻ nào lắm miệng lan truyền chuyện ở đài Tập Linh ra ngoài chứ? Chờ ta điều tra ra, nhất định phải chặt đầu lưỡi của hắn!"
"Ngươi chặt được không?" Sơn Tiêu khoanh tay nhìn chằm chằm vào bóng người đi qua đi lại trong màn mưa.
Mưa đêm tí tách rơi, lão bản nương của tửu lâu đang sai người tay chân cẩn thận chuyển từng rương hòm vào trong xe. Nghe nói trong này đều là trang phục thường ngày chuẩn bị cho vị đại tiểu thư Âm Sơn thị kia, sợ tay nghề của tú nương bên Cửu U không tốt, còn cố ý phái một đội người ngàn dặm xa xôi đi Trường Thành phía Nam tìm tú nương tốt nhất đặt hàng rồi lại trằn trọc đưa về. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Thiếu niên áo lam tiện tay mở rương ra liếc mắt nhìn một cái. Một lát sau, Sơn Tiêu đóng lại một rương tỏa ra ánh sáng lung linh, nhìn về phía cung Cực Dạ nói:
"Cưới đóa mẫu đơn vàng khó nuôi nhất của Tiên Đô Ngọc Kinh, loại chuyện này, sau này sợ là không thể thiếu được."
Lời của hắn rất nhanh đã được xác minh.
Nhóm người Sơn Tiêu phong trần mệt mỏi mang hòm xiểng về, ngay cả cửa lớn của cung Cực Dạ cũng không thể đưa vào thì đã bị nữ sứ canh giữ ở ngoài cung ngăn lại.
"... Ngươi lặp lại lần nữa?" Thiếu niên đặt tay lên loan đao bên hông gõ gõ ngón tay, giống như tức giận đến bật cười, nhìn chằm chằm thị nữ cớ vẻ mặt kiêu căng kia hỏi: "Cái gì gọi là tiểu thư nhà các ngươi không mặc vải vóc rẻ tiền của ngoại tộc?"
-
Trong bóng tối, Lưu Ngọc đột nhiên mở mắt ra.
Ánh sáng mông lung xuyên vào từ bên ngoài trướng đỏ khiến người nằm trong giường ngâm trong màu đỏ mờ nhạt yêu dã, Lưu Ngọc dần dần khôi phục nhìn chằm chằm vào đóa hoa thêu chỉ vàng trên đỉnh giường một lúc lâu mới nhận ra ra đó là một bộ đồ án Loan Phượng Hòa Minh. ( app truyện TᎽT )
Lưu Ngọc hoảng hốt trong thoáng chốc, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là —— Chết cũng đã chết rồi, sẽ không phải còn muốn tổ chức minh hôn cho mình chứ?
Nhưng rất nhanh, Lưu Ngọc đã ý thức được chỗ không thích hợp.
Khí Hải, mười hai kinh mạch căn nguyên, sinh cương khai hợp.
Khí Hải của nàng từ lúc chín năm trước đánh một trận ở quan ải đã bị phá huỷ hai ba phần mười, tại sao giờ phút này lại dò xét được sự thản nhiên vững chắc? Hơn nữa cảnh giới còn giảm xuống rất nhiều. Trước khi chết nàng đã tu đến Cửu Cảnh, tại sao sau khi chữa trị Khí Hải thì cảnh giới lại về tới Thất Cảnh ở trăm năm trước?
Đầu ngón tay Lưu Ngọc khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên giơ tay lên, sờ lên mặt mình.
Bóng loáng mềm mại, không có khó khăn vất vả của mười năm lang bạt kỳ hồ, càng không có vết sẹo dữ tợn.
Trong mắt Lưu Ngọc lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Còn chưa chờ nàng làm rõ hiện trạng thì bị tiếng cãi nhau dưới lầu truyền đến từ ngoài cửa sổ hấp dẫn lực chú ý.
"--- — Sơn Tiêu! Ngươi thật to gan! Hai vị chủ quân đang ở trong điện, ngươi dám dùng đao ở ngoài cung Cực Dạ! Cửu U các ngươi đều không hiểu lễ nghi giáo dưỡng như vậy sao!"
"Giả bộ cái gì, trong mắt người Ngọc Kinh các ngươi thì Cửu U chúng ta không phải vẫn là thâm sơn cùng cốc, thâm sơn cùng cốc thì cần lễ giáo cái gì?"
Trong giọng nói lành lạnh của thiếu niên mang theo ý lạnh lẽo đáng sợ.
"Đồ ăn không quen, ở trong phòng không quen, giờ ngay cả y phục cũng không quen mặc. Thật sự coi bản thân là tượng Phật làm bằng vàng, muốn người ta cúng bái hay sao? Ta lại muốn xem xem có phải thật sự dễ hư như vậy không —— Tránh ra."
"Làm càn! Tiểu thư có lệnh quỷ yêu không được tự tiện vào nội thất. Tại sao các ngươi dám xông vào?"
"Người của Tiên Đô Ngọc Kinh các ngươi có thể lui tới tự nhiên ở cung Cực Dạ, hầu hạ tiểu thư nhà mình thì tại sao chúng ta không thể vào gặp Tôn chủ? Nơi này là thành Cửu U, muốn đùa nghịch uy phong thì về Tiên Đô Ngọc Kinh của các ngươi mà chơi đi!"
"Triều Diên! Triều Minh! Các ngươi còn đang lật dây thừng gì đó, còn không mau xuống ngăn cản!"
Lưu Ngọc thoát khỏi suy nghĩ ngơ ngơ ngác ngác mới chợt nghe rõ nội dung cãi nhau của những người này.
... Triều Diên? Triều Minh?
Nàng đột nhiên ngồi thẳng dậy từ trên giường gỗ, đẩy cửa sổ bên giường ra ——
Đại Triều ở quỷ yêu Trường Thành phía Nam sẽ không thấy được cảnh trí như vậy.
Chân trời trùng trùng điệp điệp, mặt đất trầm tích ở chân núi.
Thanh Lâm Thúy Trúc ở nơi xa trong sương sớm lộ ra vẻ xanh nhạt, cầu sơn đỏ cao ngất kết nối với thành trấn hai bên, theo nước sông mà lên có thể nhìn thấy vô số lầu các ngói đen cột đỏ, dựa vào thế núi lấy cung Cực Dạ làm trung tâm, cao thấp phân bố chằng chịt.
Đây là đô thành của Cửu U Bắc Hoang, Nghiệp Đô, nơi nàng từng sinh sống trăm năm.
"Muốn đánh không?"
Trên cây hoa anh đào núi bên ngoài lầu các bỗng nhiên truyền đến một giọng nói.
Lưu Ngọc theo tiếng nhìn lại.
Một thiếu nữ búi tóc hai đuôi ngựa khoanh chân ngồi ở giữa chạc cây, sợi dây đỏ đan xen ngang dọc vòng qua ngón tay thon dài của nàng ấy. Nàng ấy vừa thắt dây thừng, vừa hỏi thiếu niên đối diện, trên khuôn mặt non nớt xinh đẹp không thấy nửa phần cảm xúc gợn sóng.
"Đánh thôi."
Thiếu niên kia có khuôn mặt giống nàng ấy như đúc, hắn chọn lấy dây đỏ giữa ngón tay thiếu nữ, ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn Sơn Tiêu đằng đằng sát khí ở phía dưới một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói:
"Cũng không lợi hại lắm."
Hai người này là một đôi song sinh, tỷ tỷ tên là Triều Diên, đệ đệ là Triều Minh.
Năm Lưu Ngọc mười tuổi, người dưới trướng Âm Sơn thị đưa hai người bọn họ đến trước mặt Lưu Ngọc. Lúc đầu họ muốn ký khế ước sinh tử, làm tử sĩ nuôi dưỡng bên người nhưng mà lúc đó tiểu Lưu Ngọc nhìn thoáng qua, dứt khoát lưu loát vò khế ước sinh tử thành một cục.
"Ta không thèm dùng cái này."
Tiểu Lưu Ngọc nhảy từ trên ghế xuống, nói với đôi song sinh đang quỳ phía dưới: "Có biết dùng kiếm không? Đến đánh một trận, ta đã muốn các ngươi muốn xông pha khói lửa vì ta thì tất nhiên ta phải khiến các ngươi tâm phục khẩu phục mới đúng."
Sau này Lưu Ngọc mai danh ẩn tích, gặp phải vô số phục kích chặn giết trong năm tháng. Triều Diên và Triều Minh thật sự vì nàng mà xông pha khói lửa, sống chết không hối hận. Nhưng khi đó ngay cả một cái xác Lưu Ngọc cũng không thể bảo vệ bọn họ.
Lưu Ngọc nhìn bóng dáng của bọn họ, trong thoáng chốc hoảng hốt không biết đêm nay là đêm nào.
Thấy ánh mắt Lưu Ngọc, thiếu nữ trong bóng hoa ngẩng cao đầu, lộ ra vẻ mặt dò hỏi.
Vành mắt Lưu Ngọc chua xót, không tự chủ được mà thò người ra ——
Cổ tay đột nhiên bị một sức lực nắm chặt.
Lúc này Lưu Ngọc mới chú ý tới bên gối của mình luôn có người.
Gấm vóc vuốt ve, người nọ chậm rãi ngồi dậy, một tay nắm cổ tay của nàng, một tay khác tùy ý đặt lên trên đầu gối gập lại. Lưu Ngọc quay đầu nhìn lại, một khuôn mặt âm u trắng bệch chạm vào tầm mắt của nàng.
Ngũ quan rất sâu, màu môi hơi nhạt, tóc dài đen nhánh, một nửa trên vai hơi vểnh lên, một nửa rũ xuống trước vạt áo màu xanh biếc rộng rãi của y.
Nhìn màu sắc nồng đậm trong con ngươi của y, sâu trong đáy mắt lại có một màu xanh lục đậm đặc, vừa âm u lạnh lẽo vừa sâu thẳm khiến người ta không tự chủ liên tưởng đến loài rắn máu lạnh co rúc trong sào huyệt.
Ánh mắt Lưu Ngọc khẽ nhúc nhích, rơi vào dấu răng trước ngực và dấu tay nhợt nhạt trên cổ y.
Một ít ký ức xa xưa dần dần quay lại.
Lưu Ngọc có chút lúng túng dời tầm mắt đi.
Đôi mắt sâu thẳm lướt qua gương mặt Lưu Ngọc, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Sơn Tiêu."
Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo, vượt qua Lưu Ngọc, bay ra ngoài hướng về phía hai bên đang giằng co.
"Lui ra."