138 yên tâm.

Nó hiểu ý của hệ thống chủ, nhiệm vụ có thất bại hay không thì cũng là do bảo bối ký chủ quyết định.

Chỉ cần cậu ta làm tốt nhiệm vụ, cốt truyện có lệch đi một chút cũng chẳng đáng lo.

138 vội vàng quay lại để thúc giục ký chủ, ai ngờ lại nhìn thấy một cảnh như thế — đến nỗi chip bên trong suýt nữa bốc khói.

【 Sao tôi cứ cảm thấy cậu lúc nào cũng mềm lòng với vai chính thụ vậy? Cứ như vậy nữa thì nhiệm vụ của cậu không thể hoàn thành đâu đó! 】

Thịnh Nam Tri khựng tay lại một chút, hơi chột dạ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

【 Cái nhân vật tra công đó chẳng phải là kiểu mở miệng đòi ăn, chìa tay đòi mặc sao? Anh ta mà muốn gắp đồ ăn cho tôi, vậy tôi để anh ta gắp hết con cá luôn, cho mệt chết! 】

Hệ thống 138: 【……】

Tưởng là thần mềm lòng, ai ngờ là Diêm Vương sống.

Nó lầm bầm: 【 Được thôi. Nhưng cậu cũng quá đáng thật đấy, coi chừng khiến vai chính thụ khổ đến mức chết luôn, rồi anh ta đi tìm ông chồng đến xử cậu. Trước khi hoàn thành cốt truyện, chúng ta không thể thoát khỏi tiểu thế giới, đến lúc đó tôi cũng bó tay không cứu nổi cậu đâu nhé. 】

Nói xong, 138 bỏ đi luôn.

Thịnh Nam Tri hắng giọng, ác độc ra mặt mà sai bảo Thời Túy:

“Cá này ngon lắm, anh gỡ hết xương cho tôi, tôi muốn ăn.”

Thời Túy vui vẻ nhận lời, xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, ánh mắt chăm chú nghiêm túc. Một động tác đơn giản nhưng lại khiến khung cảnh trở nên dịu dàng, vui mắt vui lòng.

Thịnh Nam Tri có cảm giác như mình đang đóng vai mẹ kế độc ác bắt cô bé Lọ Lem nhặt đậu vậy.

Thời Túy cẩn thận gỡ nửa con cá, gắp một miếng lớn bỏ vào chén cậu:

“Chi Chi, cho em ăn nè.”

Thịnh Nam Tri gắp miếng cá ra, cố ý nói:

“Anh gỡ chậm quá, tôi không muốn ăn nữa.”

Thời Túy mỉm cười: “Vậy thì không ăn.”

Giá trị tra công tụt thảm hại, không có chút phản kháng.

Thịnh Nam Tri có cảm giác như đấm vào bông, nghẹn đến phát điên.

Cậu lại tức tối bắt Thời Túy gắp hành, gừng, tỏi cho mình, chỉ thiếu nước bắt anh đút tới miệng.

Thời Túy vẫn vui vẻ nghe theo, không hề tỏ ra khó chịu chút nào.

Thịnh Nam Tri suýt phát điên vì bực, vai chính thụ này có sở thích bị ngược đãi hay gì?

Cậu đảo mắt một vòng, rồi lại dùng giọng điệu ngang ngược nói:

“Quần áo tôi bẩn hết rồi, anh mau về giặt sạch cho tôi.”

Thời Túy có chút bất đắc dĩ.

Anh biết bạn trai nhỏ đang cố ý gây sự, chẳng hiểu từ đâu học được mấy trò nhõng nhẽo này, nói xong còn dùng ánh mắt long lanh nhìn anh, cứ như nghĩ mình sẽ bị ăn hϊếp vậy.

“Được, anh sẽ giặt bằng tay, giặt sạch bong luôn.”

Anh cúi đầu, dáng vẻ như một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn.

Thịnh Nam Tri tức đến muốn cào tường — đầu óc yêu đương thế này thật sự không cứu nổi!

Bên cạnh bàn là hai nữ sinh, đến đoạn cuối thì không nhịn được mà nhíu mày.

Đây đâu phải tình nhân ngọt ngào yêu đương gì, rõ ràng là em bé to xác và bảo mẫu thì đúng hơn!

Hai người không nói gì, mãi đến khi Thịnh Nam Tri ăn no bụng tròn căng, còn bắt Thời Túy xoa bụng giúp, các cô không chịu nổi nữa.

Một cô gái tóc xoăn cuối cùng không nhịn được, quay sang chọc nhẹ Thịnh Nam Tri:

“Này, cậu không có tay à? Sao cứ bắt người khác hầu hạ thế?”

Thịnh Nam Tri ngơ ngác quay lại, không nghe rõ, hỏi lại một câu:

“Cái gì cơ?”

Cô gái ngẩn người một chút, rồi cố gắng sửa lời, mặt đỏ ửng:

“À… tôi nói… có cần tôi xoa bụng giúp cậu không?”

Thịnh Nam Tri: “?”

Chuyện này không ổn đâu.

Thời Túy sầm mặt lại, nhưng vẫn mỉm cười từ chối: “Là bạn trai, chuyện như thế này để tôi làm thì hợp hơn.”

Nữ sinh hoàn hồn, nhận ra mình vừa lỡ lời nói mấy câu chẳng ra gì, xấu hổ đến muốn đâm đầu vào tường.

Cô vội vã xin lỗi, cúi gằm mặt quay lại chỗ ngồi, kéo tay cô bạn thân thầm la lên trong câm lặng:

“Cậu thấy không? Thấy chưa hả?!”

Cô bạn cũng choáng váng: “Thấy rồi… Đúng là đại mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần.”

Khó trách anh ấy dịu dàng đáp lại mọi yêu cầu của người ta…

Hu hu, tụi này cũng muốn có bạn trai như vậy, ban ngày mặt lạnh dạy dỗ người ta, ban đêm khóc lóc bị người ta dạy dỗ lại...

*

Thịnh Nam Tri thì vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, còn Thời Túy thì cứ như ngồi trên đống lửa, vừa ra khỏi quán liền vén rèm muốn đi ngay.

Dì La gọi với Thịnh Nam Tri: “Không có việc gì thì cứ tới chỗ dì chơi, dì nấu cho con ăn ngon.”

Thịnh Nam Tri thấy lòng ấm áp, nhưng ngoài mặt chẳng nói lời nào, bộ dạng nhìn vào thì có vẻ ngượng nghịu.

Dì La bật cười, cảm thấy cậu chỉ đang xấu hổ thôi.

Thời Túy nắm tay Thịnh Nam Tri rời đi. Trời bên ngoài đã tối mịt, sợ Thịnh Nam Tri bị vấp ngã, anh bật đèn pin trên điện thoại.

Nhìn dáng vẻ lê bước uể oải của Thịnh Nam Tri, một chân bước sâu một chân bước cạn, trông cứ như mèo con lười biếng, Thời Túy không nhịn được bật cười.

“Thích ăn đồ dì La nấu lắm sao?”

Dù không liên quan gì đến cốt truyện, Thịnh Nam Tri cũng thật thà gật đầu: “Thích. Chỉ có điều quán hơi xa.”

Thời Túy nói: “Vậy để anh học nấu, sau này nấu cho em ăn.”

Thịnh Nam Tri thì không muốn anh phải vất vả như vậy. Có thời gian thì phải tranh thủ yêu đương với vai chính công chứ! “Tôi tự tới ăn cũng được.” Nói rồi, cậu không quên giữ hình tượng “ăn cơm mềm” của mình: “Anh nhớ đưa tiền cho tôi.”

Thời Túy chợt nhớ đến chuyện ban nãy Thịnh Nam Tri suýt bị người khác “tiếp cận”, mặt lại tối sầm: “Em mà muốn ăn thì nói với anh, anh lái xe đưa đi.”

Thịnh Nam Tri từ chối: “Tôi đâu phải không biết đường, sao anh dài dòng vậy chứ.”

Thời Túy không nói nữa, nhưng trong lòng nghĩ thầm: Dù sao cũng phải đi cùng. Anh không yên tâm để Chi Chi đi một mình.

Trong con hẻm chật chội và tối tăm này, người như Chi Chi chính là một mảng sắc màu sống động, không biết sẽ thu hút bao nhiêu ánh mắt thèm thuồng.

Hai người đi tiếp trong chút ngượng ngùng. Thịnh Nam Tri ăn hơi nhiều, bước chân nhỏ mà chậm, Thời Túy cũng chẳng hối thúc, lặng lẽ đi theo nhịp cậu.

Gió nhẹ khẽ lướt qua.

Thời Túy nghĩ, nếu cả đời cứ như thế này cũng được, chỉ cần bên cạnh là Chi Chi, anh đều nguyện ý.

Bỗng nhiên, tai Thịnh Nam Tri khẽ động.

Cậu hình như nghe thấy tiếng bọn trẻ con chơi đùa, trong đó còn xen lẫn âm thanh rì rầm rất nhỏ và yếu ớt.

Cậu ngẩng đầu lên, cách đó không xa, một đám trẻ con đang vây quanh thứ gì đó.

“Con chó này nhỏ xíu, cái đuôi lại màu trắng nè!”

“Mẹ tao nói, mấy con chó đuôi trắng là sao chổi, sẽ đem lại xui xẻo cho mọi người!”

“Thảo nào bị người ta vứt đi... Nhà tao gần chỗ này quá, không biết có bị xui theo không?”

“Hay là đánh chết nó luôn đi!”

“Ừ, đánh đi!”

Ngay sau đó, không biết bọn chúng làm gì, chỉ nghe thấy tiếng chú chó con kêu lên đau đớn.

Nhưng vì quá yếu, tiếng kêu rên chỉ là mấy âm thanh rì rầm bé tí.

Lông mày Thịnh Nam Tri dựng đứng, sợ bọn nhỏ thật sự đánh chết chú chó, thân thể cậu phản ứng nhanh hơn lý trí, lao về phía trước.

“Các người đang làm gì vậy hả?!”

Mấy đứa nhỏ hoảng hốt, ngẩng đầu lên thấy hai người lớn đang chạy đến, lập tức liếc nhau một cái rồi bỏ chạy tán loạn.

Chú chó con bị bỏ lại quỳ rạp dưới đất, yếu ớt và đáng thương.

Thịnh Nam Tri mềm lòng, định ôm nó lên nhưng lại không biết nó bị thương ở đâu, sợ làm nó đau, chỉ đành đứng ngẩn ra một chỗ.

Thời Túy thì không đồng ý để cậu ôm, sợ chú chó có vi khuẩn lây bệnh sang Thịnh Nam Tri.

Ánh đèn pin chiếu lên người chú chó, thấy rõ chân sau bị thương và bộ lông bẩn thỉu nhếch nhác.

Thịnh Nam Tri không đành lòng: “Nó đang chảy máu…”

Cậu định nhờ Thời Túy giúp đỡ, nhưng lại chợt nhận ra mình lại vừa làm chuyện dư thừa.

138 nhíu mày: [Cậu…]

Thịnh Nam Tri nhận sai rất nhanh: [Xin lỗi, tôi sai rồi.]

138 định trách mắng nhưng lời ra đến cổ họng lại nghẹn lại — nhận lỗi thì dễ, nhưng có chịu sửa không?

[Cậu đừng cứ thế này mãi. Sau này còn nhiều chuyện như vậy, cậu đóng vai người xấu thì phải làm tròn vai, đừng cứ tốt bụng lung tung.]

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play