Tiệm cơm nhỏ, tuy nằm trong một ngõ sâu, nhưng lại thu hút không ít khách. Không gian nơi đây sạch sẽ, ấm cúng, có một vẻ an yên, tĩnh lặng.

Cả hai vừa mới ngồi xuống, chủ quán đã bước tới. Bà có dáng vẻ mảnh mai, di chuyển nhẹ nhàng, toát lên vẻ duyên dáng, đặc biệt của một người phụ nữ trưởng thành.

Thời Túy và bà có vẻ rất quen thuộc, anh mỉm cười gọi bà là "Dì La", trong không khí thoải mái, anh như một đứa trẻ nhỏ.

Dì La, khi còn trẻ chắc hẳn là một người phụ nữ xinh đẹp, giờ đây dù không trang điểm, cũng có thể cảm nhận được vẻ đẹp dịu dàng, mặn mà của năm tháng.

"Con lại gầy rồi, công việc có vất vả không? Đừng làm việc quá sức, phải biết nghỉ ngơi, đừng để làm quá sức rất hại sức khỏe." Dì La nói, giọng điệu đầy quan tâm.

Thời Túy không tỏ ra thiếu kiên nhẫn, anh lắng nghe cẩn thận, thỉnh thoảng gật đầu, giống như một đứa trẻ ngoan.

Bỗng nhiên, Dì La dừng lại, ánh mắt của bà rơi vào Thịnh Nam Tri, vẻ mặt có chút nghi ngờ, hỏi: "Tiểu Thời, đây là...?"

Thời Túy mỉm cười, ánh mắt càng thêm dịu dàng: "Dì La, em ấy tên Chi Chi, là bạn trai của cháu."

Thịnh Nam Tri cảm thấy hơi lúng túng khi đối mặt với Dì La.

Trong cốt truyện gốc, bà là bạn tốt của mẹ Thời Túy, luôn quan tâm và chăm sóc anh, có thể nói là thân thiết chẳng kém gì mẹ con.

Ánh mắt của Dì La trở nên ôn hòa, bà không khỏi khen ngợi: "Chi Chi lớn lên thật đẹp trai, giống như minh tinh vậy. Mẹ cháu mà biết cháu có bạn trai như vậy, chắc chắn sẽ rất vui mừng."

Thịnh Nam Tri không quá quen với việc nói chuyện với những người lớn tuổi như vậy.

Cậu cảm thấy hơi ngượng, liền nhỏ giọng phản bác, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ: "Cháu không phải là bạn trai của anh ta."

Ngoài những lúc đòi tiền,cậu thực sự không muốn người khác biết mối quan hệ của mình với Thời Túy, cậu cảm thấy điều đó thật xấu hổ, nhục nhã.

Thịnh Nam Tri cúi đầu, chờ đợi Thời Túy thất vọng, rồi hy vọng Dì La sẽ đứng ra bênh vực anh.

Dì La nghe thấy câu này, quả thật có chút ngạc nhiên.

Bà muốn nói gì đó, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt của Thời Túy không có chút nào buồn bã, trái lại, anh cười nhẹ và nhìn về phía Thịnh Nam Tri, ánh mắt có chút tinh nghịch.

 Dì La bỗng nhiên hiểu ra.

Hai cậu con trai ở bên nhau, chuyện đó chắc chắn không phải là xu hướng của xã hội hiện nay, có lẽ chàng trai này sợ mình nói ra những lời khó nghe, nên mới lúng túng như vậy.

Bà cảm thấy chút mềm lòng, không hiểu sao đứa trẻ lại cảm thấy lo sợ bị như vậy phải chăng trước đó đã phải chịu nhiều lời khó nghe nên mới tạo ra tâm lí lo sợ này.

Nghĩ vậy, trong lòng bà tràn đầy sự yêu thương.

"Đứa trẻ tốt, bạn trai thì là bạn trai, đó là chuyện khó thay đổi, có gì phải giấu giếm? Nhóc và Tiểu Thời ở bên nhau, dì còn mừng cho thằng bé nữa là. Mọi lời ác ý từ người khác chẳng quan trọng, chỉ cần hai người vui vẻ là được... đừng có ngại ngùng."

Thịnh Nam Tri ngẩn người.

Ngại ngùng?

Dì La, dì có hiểu rõ không, cháu là đang chán ghét cháu dì mà!

Thịnh Nam Tri muốn phản bác, nhưng chưa kịp nói ra thì Dì La lại quay sang dặn dò Thời Túy.

"Chi Chi là đứa trẻ ngoan, sau này con phải đối xử tốt với thằng bé, đừng có bắt nạt người ta, nghe rõ chưa?"

Thời Túy mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay Thịnh Nam Tri, lắc lắc một cách vui vẻ.

"Làm sao con dám? Chi Chi là bảo bối mà con vất vả lắm mới giữ được, mỗi ngày ôm ấp còn không đủ, sao con lại dám bắt nạt em ấy?"

Dọng anh mang theo chút trêu chọc vui vẻ, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc, dán chặt vào Thịnh Nam Tri.

Khi anh nói đến "bảo bối", giọng nói có chút dịu dàng ngón tay khẽ run lên.

Thịnh Nam Tri trong lòng bỗng chốc có chút xao động.

Vai chính thụ thực sự có chút luyến ái, tình yêu thuần khiết và mãnh liệt như vậy, khiến cậu có chút đau lòng.

Làm sao một kẻ như tra công, tầm thường và hèn hạ lại có thể nhận được tình cảm trong sáng như thế từ vai chính thụ?

Thịnh Nam Tri không thừa nhận, nhưng trong lòng có chút ghen tỵ.

Đương nhiên, chỉ một chút thôi.

Trong lòng hỗn loạn, Thịnh Nam Tri vô tình nắm lấy tay Thời Túy.

Giống như một phản xạ vô thức.

Dù cậu buông tay nhanh chóng, nhưng Thời Túy lại như nhận được một ân huệ lớn, đôi mắt sáng lên.

Vì có người lớn ở trước mặt, Thời Túy cố nén lại sự kích động của mình. Khi Dì La vào bếp, anh cuối cùng cũng mở lời.

"Chi Chi, em… em nắm tay tôi."

Anh cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng không giấu được sự run rẩy.

Một người luôn cho đi trong trong mối quan hệ, một người quen với sự thất vọng, khi đột nhiên nhận được sự đáp lại từ đối phương, làm sao có thể giữ bình tĩnh?

Thịnh Nam Tri ngượng ngùng mà gãi nhẹ mặt.

Cậu chỉ là vô tình.

Vai chính thụ sẽ không vì một cử chỉ nhỏ như vậy mà yêu đến điên cuồng chứ?

Thời Túy có lẽ đã hiểu những gì Thịnh Nam Tri đang suy nghĩ, nhưng không hề cảm thấy mất mát.

Anh biết Chi Chi không thích tiếp xúc thân thể với mình.

Nhưng sau một thời gian dài, anh đã thử nắm tay, thử hôn môi, và Chi Chi dù không đẩy anh ra như trước, dường như đã quen dần với điều đó.

Mặc dù đối phương không trực tiếp thốt ra những lời chán ghét, nhưng Thời Túy luôn hiểu rõ nguyên lý “nước ấm nấu ếch xanh” từ khi còn nhỏ.

Nếu là chuyện khác, có lẽ anh đã không kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa, nhưng với người này, với bảo bối của anh, dù phải bỏ ra cả đời, anh cũng nguyện ý.

Mấy ngày trước tỉnh lại, Thời Túy bỗng nhận ra mình đã qua tuổi hai mươi mà vẫn mơ hồ như thể trí nhớ đã bị một lớp sương mỏng che phủ, mơ màng và không rõ ràng.

Những cảm giác xa lạ như thể cuộc sống của anh là của người khác vậy.

Anh biết mình rất thích người bạn trai này, người mà anh đã phải vất vả lắm mới có thể có được, dù đối phương đối với anh chẳng mặn mà gì.

Thời Túy cảm thấy mình như một kẻ ngốc, không hiểu sao lại yêu một người như vậy.

Anh tưởng rằng, có lẽ ông trời đã bị sự ngốc nghếch và mù quáng của anh làm doạ sợ, nên khiến anh tỉnh ngộ trong một khoảnh khắc.

Thời Túy thầm nghĩ, anh muốn đuổi người kia đi, muốn tính toán lại những gì mình đã cho đối phương trong những năm qua, xem có thể đòi lại được gì không rồi cắt đứt quan hệ không còn liên quan đến đối phương nữa.

Vừa suy nghĩ về sự ngu ngốc của mình mấy năm qua anh mang theo sự tức giận ấy gõ cửa, nhưng lại nghe thấy tiếng đối phương hoảng hốt kêu.

Giọng nói ấy nhẹ nhàng, nghe như mèo con làm nũng đáng yêu vô cùng.

Thời Túy bỗng cảm thấy tim mình rối bời, anh vội vàng đẩy cửa bước vào và nhìn thấy đối phương.

Người bạn trai trong ký ức của anh có khuôn mặt mờ nhạt như bị một tầng sương mờ che phủ còn cậu trai trước mặt mang vẻ đẹp vừa rạng rỡ lại đơn thuần đáng yêu. Tựa như lớp sương mù kia hoàn toàn bị phá bỏ lộ ra gương mặt khiến khác vừa thương xót lại si mê.

Thời Túy không cho rằng mình là một tên háo sắc, nhưng lúc này, anh lại có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập trái tim mình.

Anh thậm chí suýt khóc.

Tựa như anh đã đợi người này rất lâu, lâu đến nỗi 20 năm trước là một giấc mộng giờ đây anh mới thực sự tỉnh giấc để gặp lại người này.

Khi những giây phút tỉnh táo ngắn ngủi trôi qua, anh cảm thấy như thể mình lại một lần nữa yêu Thịnh Nam Tri.

Lần này, anh vẫn vui vẻ, sẵn sàng chịu đựng tất cả. Bởi anh thực sự yêu cậu chẳng cần diễn kịch anh tuân theo thiết lập nào đó nữa.

_________________

Dì La nấu ăn rất ngon.

Thịnh Nam Tri chỉ cần ăn một miếng là đã thích rồi.

Cậu đã đói lả từ lâu, vì thế không ngừng gặp thức ăn.

Một lát sau, có người đặt một miếng cá vào bát cậu, miếng cá đã được gỡ hết xương dù là mảnh xương bé nhất.

Cậu ngẩng đầu, Thời Túy cười tươi, đôi mắt cong lại.

"Ăn chậm một chút, không ai tranh với em đâu."

Thịnh Nam Tri khẽ nhấp môi, cuối cùng vẫn ăn hết miếng cá đó.

Trong cốt truyện gốc, đây là một tình huống không thể xảy ra, vì tra công khi nghe anh công khai quan hệ nhất định sẽ ghét bỏ Thời Túy cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, nếu có thể, hắn tám phần sẽ ném miếng cá đó đi.

Hệ thống 138 đã trở lại.

Nó kiểm tra nhiều lần mà không phát hiện bất kỳ lỗi nào.

Nó lại liên hệ với đối tác mới gần đây của mình, người đã hỗ trợ ký chủ hoàn thành nhiều nhiệm vụ.

【 Tình huống này rất phổ biến, vì rốt cuộc các nhân vật chính đều là những người sống động, không thể hoàn toàn tuân theo cốt truyện.

Bên tôi cũng đã gặp nhiều tình huống như thế, chỉ cần ký chủ tuân thủ cốt truyện, kết truyện và tuyến cốt truyện chính sẽ không thay đổi. 】

______________

edit: dạo này mình hơi bận mong mọi người thông cảm nhen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play