Thịnh Nam Tri khẽ nhấp môi, nhỏ giọng nói đã biết.
Cậu chỉ có thể lạnh nhạt đứng một bên, như thể người vừa vội vàng lao đến cứu chú chó nhỏ kia vốn không phải là cậu.
Thời Túy cởi áo khoác, cẩn thận ôm chú chó lên, cố gắng tránh không để động vào chân sau đang chảy máu của nó.
Chú chó nhỏ cố gắng ngẩng đầu nhìn hai người, có lẽ cũng biết mình đang được cứu giúp, khẽ rên lên hai tiếng yếu ớt rồi nằm im.
Hai người nhanh chóng đưa nó đến bệnh viện thú cưng gần nhất, giao cho bác sĩ chăm sóc.
Sau khi băng bó vết thương xong, bác sĩ cẩn thận kiểm tra toàn thân cho chú chó, cuối cùng không nỡ mà thở dài.
“Tuổi còn quá nhỏ, lại thiếu dinh dưỡng, bị thương thêm thế này... sợ là khó nuôi sống.”
Thịnh Nam Tri siết chặt ngón tay, nhìn cái thân hình nhỏ xíu lông xù kia, trong lòng nghẹn lại, không mấy dễ chịu.
Thời Túy nắm lấy tay cậu, dịu dàng mỉm cười, như muốn an ủi cậu đừng lo lắng quá.
Ra khỏi bệnh viện, Thịnh Nam Tri vẫn không kìm được mà nghĩ về chú chó nhỏ ấy.
Tại sao đám con nít kia lại có thể tàn nhẫn như vậy, lại ra tay với một sinh mạng nhỏ bé và yếu ớt như thế?
Sau này chú chó nhỏ đó sẽ ra sao đây...
Hay là ám chỉ với Thời Túy để anh giúp tìm cho nó một người chủ đáng tin? Nhưng... nó có thể sống sót nổi không cũng chưa biết nữa.
Cậu cứ thế suy nghĩ miên man, đến khi giọng nói dịu dàng của Thời Túy vang lên bên cạnh:
“Vẫn còn nghĩ đến chú chó nhỏ đó à? Anh thấy nó rất kiên cường, chắc chắn sẽ cố gắng sống thật tốt.”
Thịnh Nam Tri khẽ giật mình, cả người cứng lại, nhưng vẫn cố chấp không chịu thừa nhận.
Cậu là kiểu người lạnh lùng vô tình, mỗi ngày chỉ nghĩ đến tiền bạc và các cô gái xinh đẹp, sao có thể để tâm tới một con chó nhỏ chứ.
Thời Túy bật cười, cũng không ép cậu phải nói ra.
Anh đã sớm nhìn thấu rồi — Chi Chi nhà anh vốn dĩ chỉ là một đứa trẻ mạnh miệng nhưng mềm lòng.
Anh đề nghị:
“Chi Chi, hay là... chúng ta nuôi nó đi. Trước mắt cứ để nó ở lại bệnh viện dưỡng thương, đợi khi nào khá hơn một chút, chúng ta sẽ đón nó về nhà.”
Thời Túy nhìn ra được, cậu thật sự rất thích chú chó nhỏ ấy.
Thịnh Nam Tri thoáng sững người, trong lòng như có gì đó khẽ bung nở, vui đến mức suýt nữa thì để lộ rõ ra ngoài.
Thời Túy mỉm cười nói tiếp:
“Anh ngày thường bận đi làm, em ở nhà một mình cũng cô đơn... Anh nghĩ nếu có một chú chó nhỏ bầu bạn cùng em, em sẽ vui hơn một chút.”
Thịnh Nam Tri thật không ngờ anh lại nghĩ như vậy. Từ lúc biết đến vai chính đến tận bây giờ, dường như anh vẫn luôn âm thầm suy nghĩ cho cậu… Không đúng, là suy nghĩ cho nguyên bản tên tra công kia.
Cái cảm giác rung động còn chưa kịp hiện rõ đã lập tức bị dội cho một gáo nước lạnh. Cậu bĩu môi, miệng nói một đằng, lòng lại một nẻo.
“Tôi đâu có thích chó, tôi còn bị ám ảnh sạch sẽ… Đây là nhà của anh, anh muốn làm gì thì làm. Nhưng nói trước, mang nó về nhà rồi thì anh phải chịu trách nhiệm nuôi, tôi sẽ không quan tâm đến nó đâu đấy!”
Thời Túy không nhịn được mà đưa tay xoa đầu cậu, cảm thấy đúng là không cứu nổi nữa rồi — nhìn thế nào cũng thấy Chi Chi đáng yêu, cái kiểu khẩu thị tâm phi ấy cũng đáng yêu, ngay cả lúc đang giận dỗi mắng người, cũng khiến người khác thấy cưng đến lạ.
“Được rồi, anh sẽ chăm sóc nó.”
Thịnh Nam Tri không vui mà trừng mắt liếc anh: “Anh mà còn xoa đầu tôi nữa, tôi sẽ đập nát tay anh luôn đấy.”
Thời Túy lập tức thu lại nụ cười, nhanh như chớp rụt tay về.
Anh vốn không sợ bị đập tay — dù gì nhìn cái thân hình nhỏ nhắn của Chi Chi, có làm sao thì cũng không thể mạnh đến mức đó được.
Anh chỉ sợ… Chi Chi giận thật.