Gã sai vặt bên cạnh hỏi: "Vị này, lại là phu nhân nhà ai vậy?”

Vi đại nhân nhìn hắn cười nhạt nói: "Ngươi còn mặt mũi để hỏi, thật không có mắt nhìn người, sớm không đến, muộn không đến."

Gã sai vặt kia ấm ức nói: "Tiểu nhân cũng không biết đại nhân đến Cung Đức Xuân một chuyến mà còn..." Nói đến một nửa, gã sai vặt nghi hoặc nói: "Nhưng tiểu nhân thấy nữ nhân này, hình như cũng không có gì đặc biệt?"

Vi đại nhân gõ đầu hắn một cái, trả lời: "Không có mắt nhìn. Nàng mặc một thân tố y, không điểm phấn son, cúi đầu ngoan ngoãn, giữa một đám phu nhân khoác lụa là châu báu tất nhiên chẳng nổi bật, nhưng kẻ khác chỉ có dung mạo mỹ nhân, nàng lại có cốt cách mỹ nhân, chỉ là viên minh châu bị bụi phủ mờ ở Lục gia mà thôi, nếu đi theo ta, ta cam đoan sẽ làm cho nàng dung quang toả sáng, bách mị thiên kiều."

"Đến lúc đó lại bị lão gia trách phạt.” Gã sai vặt nói.

Vi đại nhân trừng mắt cảnh cáo hắn: "Có phải ngứa da không?"

Gã sai vặt vội vàng hỏi: "Cho nên, nàng là phu nhân nhà nào?"

Vi đại nhân thở dài: "Lục gia, Lục Tử Vi."

"Nàng chính là cô nương từ nông thôn tới kia sao?" Gã sai vặt vừa nói, vừa âm thầm yên lòng, khuyên nhủ: "Nếu là người của Lục gia, đại nhân đừng nghĩ nữa, đám cô nương ở phương viện kia vừa đẹp vừa nghe lời, chẳng phải tốt hơn sao."

Vi đại nhân hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn về hướng Thi Uyển rời đi, gã sai vặt liếc nhìn rồi xoay người bước đi.

*

Thi Uyển vội vàng đi ra khỏi cung Đức Xuân, tận mắt nhìn thấy một đám người hầu Lục gia chờ ở bên ngoài, mới an tâm, ba chân bốn cẳng vọt tới.

Cẩm Tâm tiến lên đỡ nàng nói: "Thiếu phu nhân chậm một chút."

Lục Ỷ hỏi tiếp: “Đã gặp công tử chưa? Đồ đã đưa đến chưa?"

Thi Uyển gật gật đầu.

Lục Ỷ yên lòng, lại hỏi: "Công tử còn đang ho sao? Có đồng ý uống thuốc thật hay không?

Thi Uyển không trả lời, giống như có người đuổi ở phía sau một khắc cũng không chậm trễ lập tức ngồi lên xe ngựa, lại phân phó hạ nhân nói: "Đi nhanh đi."

Mọi người thấy sắc trời đã không còn sớm liền vội vàng khởi hành, Lục Ỷ nhìn ra Thi Uyển không yên, nghĩ đại khái là do thái độ công tử lạnh nhạt với thiếu phu nhân, cũng liền theo sau nàng lên xe ngựa, không hỏi nữa.

Thi Uyển không nhìn Lục Ỷ bên cạnh, mình quay đầu lại lẳng lặng ngồi, nhìn núi non trập trùng bên ngoài.

Nhìn một chút, hốc mắt nàng liền ướt đẫm, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, ngay cả ngồi cũng phải cố dùng hết sức.

Bởi vì thời gian không còn sớm, xe ngựa trở về đi rất gấp, đến Lục gia, Thi Uyển nói thân thể mệt nhọc, để nha hoàn đi báo với Lục phu nhân, còn mình vào viện Sơ Đồng, ngã xuống giường.

Nước mắt cứ như vậy chảy ra, nàng nhắm mắt lại, không biết tại sao, lại nghĩ tới lời nói của Tam thẩm lúc đưa nàng tới lúc rời đi.

Khi đó Tam thẩm biết nàng quyết định gả cho Lục Lân, thở dài nói: "Gia đình phú quý như vậy, có thể gả vào, tất nhiên là chuyện tốt, chỉ là... Sau này chắc hẳn cũng có lúc khó xử, con cần phải nghĩ kỹ."

Lúc đó nàng trả lời, "Nghĩ kỹ" rồi, nàng quả thật đã nghĩ kỹ, chuẩn bị vẹn toàn, đâm đầu vào trong vực sâu không thấy đáy này.

Tất cả mọi người đều cho rằng nàng là vì vinh hoa phú quý.

Đó là đương nhiên, nàng một cô nương mồ côi từ nông thôn đến, đạt được cơ hội bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng như vậy, sao có thể không cố gắng bắt lấy?

Chỉ có chính nàng hiểu được, nàng là vì công tử ôn nhuận kia mà trầm luân, muốn dùng cả đời để đổi lấy một lần hắn ngoái đầu nhìn.

Nàng vì trong nhà gặp nạn, gia gia qua đời, nàng từ An Lục tìm đến kinh thành, vốn là để cầu cứu chứ không phải đến để bắt Lục gia thực hiện hôn ước.

Nhưng mà, nàng lại gặp được Lục Lân. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Nàng mười sáu tuổi, vẫn là một cô nương chưa từng thấy qua thế gian, đột nhiên đối diện một người như ánh trăng thanh nhã, mà hắn lại dịu dàng với nàng đến vậy.

Khi đó nàng còn không chưa biết một công tử thế gia thấm nhuần giáo dục Nho học có thể hòa nhã với tất cả mọi người, cũng không biết hắn vốn là người bề ngoài ôn nhuận trong trẻo nhưng lạnh lùng như vậy, nàng ngây thơ vô tri, lòng vừa chớm nở đã đem toàn bộ tâm tư gửi gắm, sau đó lại gặp gia gia Lục gia dốc hết sức muốn nàng gả cho cháu trai.

Gia gia Lục gia bởi vì quên hôn ước mà lòng mang áy náy, ông muốn bù đắp. Mà nàng, dù ngây ngô nhưng cũng biết gả cho hắn là cơ hội duy nhất để tiếp cận hắn, cho nên lúc cha chồng hỏi nàng, có nguyện ý nghe theo ý tứ của gia gia, gả cho Lục Lân hay không, nàng trả lời nguyện ý.

Từ đó, nàng liền trở thành người cưỡng ép buộc mình và Lục Lân vào cùng một chỗ.

Sau đó nàng mới biết được Lục Lân đã sớm đồng ý với người khác, cũng mới cảm nhận được Lục Lân lạnh lùng với nàng nhưng tất cả đều đã quá muộn.

Chỉ là lúc ấy, nàng vẫn còn ảo tưởng, nghĩ rằng ngày dài tháng rộng, hắn sẽ có lúc ngoảnh đầu nhìn nàng, dù sao nàng cũng là thê tử của hắn, là mẫu thân của con hắn, nàng sẽ coi hắn là cả thế giới.

Nhưng mà, nàng chưa từng nghĩ tới, nếu một người sinh lòng chán ghét, hắn sẽ không muốn nhìn nàng thêm một cái, càng sẽ không cho nàng nhiều cơ hội như vậy.

Có phải nàng thực lòng yêu hắn hay không, hắn không biết, cũng không muốn biết, lại càng không hề ý.

Nằm một lúc, đến khi màn đêm buông xuống, nàng đứng dậy khỏi giường, lấy chậu đồng ra, đặt vài tờ bản thảo mình viết vào trong chậu đồng rồi châm lửa.

Những bài thơ này, là nàng đọc qua vô số thi từ mà tự mình học theo, sau đó từ những gì viết ra chọn lấy mấy bài mà cẩn thận chép lại, để trên án thư, chỉ mong có một ngày được Lục Lân nhìn thấy, biết nàng cũng đang chăm chỉ luyện tập.

Nhưng bây giờ nàng tuyệt vọng, sa sút tinh thần như vậy, nàng bỗng nhiên bừng tỉnh, mình viết thơ từ thực sự không có thiên phú, vắt hết óc viết ra một bài thơ, nói không chừng còn không bằng Vương Khanh Nhược tùy tiện ngâm vài câu.

Nàng đã xem qua thơ vịnh tuyết Vương Khanh Nhược viết năm mười ba tuổi, quả thực xuất sắc, không hổ danh tài nữ đệ nhất kinh thành.

Lúc mới tới Lục gia, nàng ăn mặc quê mùa, không hiểu lễ nghi, nói giọng An Lục, tuổi mười sáu nhưng gầy yếu hơn cả nha hoàn mười lăm trong phủ, đi xe lừa từ An Lục đến kinh thành suốt nửa năm, nắng gió nhuộm đen cả gương mặt...

Lúc đó, mặc dù Lục Lân cưới nàng nhưng nàng tự biết ngay cả làm nha đầu vẩy nước quét nhà cho hắn mình cũng không xứng.

Bây giờ, ba năm trôi qua, nàng khoác lên lụa là gấm vóc, ăn được cẩm y ngọc thực trước kia chưa từng ăn, nàng cố gắng rất nhiều, đọc sách, học quan thoại, học lễ nghi, học tất thảy mọi thứ mà quý nữ kinh thành biết, sau đó đến bây giờ, nàng tự cho là mình đã trở nên không tệ rồi.

Thế nhưng, nàng chẳng qua chỉ là đang bắt chước dáng vẻ quý nữ kinh thành, còn Vương Khanh Nhược, lại là tài nữ xuất chúng trong số quý nữ.

Vì sao nàng cảm thấy mình có thể hơn được người khác?

Nàng thường nghĩ, ba năm trước mình có dũng khí như vậy, dám một mình đâm vào biển khổ này nhưng hôm nay xem ra, ba năm sau mình vẫn rất có dũng khí.

Giờ khắc này, nàng rất mệt mỏi, tình cảnh này, bóng đêm tĩnh lặng, hồi tưởng chuyện cũ, hồi tưởng ngày hôm nay, chưa từng có khi nào nàng cảm thấy nản lòng, thất vọng như lúc này.

Ánh lửa trong chậu đồng càng cháy càng lớn, thiêu đốt vô số tâm huyết đêm khuya đau khổ suy nghĩ hầu như không còn, nàng nghĩ, cứ như vậy đi, nàng muốn từ bỏ, nàng không cần thích hắn nữa, để hắn đi cùng Vương cô nương của hắn đi, hoặc là cùng Lục Ỷ, cùng ai cũng tốt, tóm lại không phải là nàng.

Nàng ta vốn đã trầm mặc ở Lục gia, bị đẩy ra ngoài lề, giờ đây lại càng trở nên ảm đạm. ( app truyện T Y T )

Ngay lúc này, Xương ca nhi, hài tử nhà đệ muội Điền thị lâm bệnh, trong viện thiếu người hầu hạ, nhân thủ không đủ, lại có Hồng Ngọc chủ động xin đi, Điền thị liền mượn Hồng Ngọc, nói là mượn dùng, lại không biết còn có thời điểm trả hay không.

Thi Uyển bị bệnh, uống mấy thang thuốc, có chút hiệu quả, nhưng không có tâm cơm nước, ăn không biết vị, người liền không có tinh thần, bệnh cũng tốt mà chậm, cứ như vậy nằm trên giường năm sáu ngày.

Sau đó, nóng bức tiêu tán một chút, cung Đức Xuân công nhân, Lục Lân trở về.

Lục phu nhân vô cùng vui mừng, mở tiệc trong Trầm Hương viện, đón gió tẩy trần cho Lục Lân, trước khi thả đi, là thời điểm Thi Uyển dư thích nhất, nàng sẽ thử hết mấy bộ y phục của mình, sẽ không nhịn được mà muốn thoa son, làm ra bộ dáng đoan trang nhàn nhã nhất, gặp mặt hắn một lần nhưng lần này, nàng nghe được tin tức, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một lúc lâu, cuối cùng trả lời: "Nói với mẫu thân, thân thể ta còn chưa khỏe, sợ nhiễm phải bệnh khí, không qua đó được."

Nàng chính miệng từ chối cơ hội mong mỏi như vậy cũng không có.

Qua hay không qua, có cái gì khác nhau? Dù sao hắn cũng chỉ nhìn Miên Nhi một cái, cũng sẽ không nhìn nàng thêm một cái.

Tóm lại náo nhiệt của Lục gia cũng không thuộc về nàng, nàng ở chỗ này không đi quấy rầy người khác là tốt rồi.

*

Buổi chiều, thỉnh thoảng phía bên Trầm Hương viện truyền đến tiếng cười vui.

Cẩm Tâm bưng đồ ăn tới, là từ trong bữa tiệc chia ra, món đầu sư tử* kho tàu, bánh bao dầu, miếng gà Phù Dung.

*Thịt viên lớn, được gọi là đầu sư tử (獅子頭), có thể có kích thước từ 5 cm đến 10 cm đường kính. Nhỏ hơn, được gọi là thịt heo viên, được sử dụng trong súp hay bún. Thịt viên hấp trong Ẩm thực Quảng Đông biến thể, được làm bằng thịt bò và phục vụ như là một món ăn điểm tâm (xíu mại trong dim sum).

Nàng không có khẩu vị, một miếng cũng không ăn, ngồi ở trong phòng ngẩn người, trước kia sẽ nắm chặt thời gian học thêu thùa, đọc sách, luyện chữ, học làm thơ, bây giờ biết được những thứ này vô dụng, không muốn học, vậy mà nàng đột nhiên không biết mình có thể làm cái gì.

Thì ra nàng làm cái gì cũng là bởi vì hắn, không làm vì hắn, nàng liền không có việc gì có thể làm.

Lục Lân, hôm nay hắn cũng vui vẻ, bất kể như thế nào, hắn cũng không cần đi cung Đức Xuân nữa, nàng biết, hắn không muốn đi tu cung Đức Xuân, không muốn làm cung sứ gì đó, hắn muốn trở lại viện Tập Hiền hơn. Chỉ là hiện giờ Vương tướng công bị bãi chức, hắn trở lại viện Tập Hiền lại sẽ nhớ tới ân sư.

Yến hội của viện Trầm Hương mãi đến trời tối mới ngừng lại.

Lục Lân trở lại Thanh Thư Các, Lục Ỷ và mấy nha hoàn khác đang thu dọn hành lý hắn mang về từ chỗ quan xá của Cung Đức Xuân.

Nhìn thấy trong một giỏ trúc đặt đầy mấy bao dược liệu và mấy bình Tì Ba, Lục Ỷ hỏi: "Thuốc này là lần trước trong nhà đưa đi sao, sao còn dư lại nhiều như vậy? Công tử không uống à?"

Lục Lân liếc mắt nhìn thuốc, nhớ tới cái gì, hỏi: "Ta uống phần thuốc nhỏ kia, một liều là được, cũng là Phương đại phu kê sao?"

Lục Ỷ nghĩ nghĩ, lấy ra một gói thuốc nhỏ, hỏi: "Công tử nói cái này sao?"

Bởi vì liều lượng thuốc này ít, chỉ dùng giấy gấp thành hình tam giác bao lấy.

Lục Lân gật đầu nói: "Đúng."

Lục Ỷ nói: "Cái này không phải Phương đại phu kê, hình như là thiếu phu nhân tự mình đi tìm tiệm thuốc kê. Lại nói tiếp..."

Nàng ta lặng lẽ đánh giá sắc mặt Lục Lân, chậm rãi nói: "Nghe nói thiếu phu nhân bị bệnh còn chưa khỏi, hôm nay ngay cả bữa tiệc cũng chưa đi, đã nhiều ngày như vậy, sẽ không phải là..."

Lục Lân nghiêm mặt hỏi: "Cái gì?”

Lục Ỷ liền nói: "Lúc trước Xương ca nhi bị bệnh, chỗ Tam thiếu phu nhân không đủ nhân thủ, liền tìm Nhị thiếu phu nhân xin mượn Hồng Ngọc, dù sao hiện tại nàng ta đang dẫn quản gia, nói một tiếng là được, lại không nghĩ rằng không đến hai ngày Nhị thiếu phu nhân liền bị bệnh, người khác đều nói là bị việc này làm cho lo sợ, Nhị thiếu phu nhân không có hồi môn, người bên cạnh vốn cũng không nhiều lắm, hiện tại bị lấy đi một người, chỉ còn mỗi Cẩm Tâm."

Lục Lân đã lâu không lên tiếng.

Lục Ỷ không biết lần thổi gió này có hữu dụng hay không.

Nàng cũng không hy vọng Thi Uyển quá yếu ở Lục gia, thậm chí bị bắt nạt chết, hoặc là cô độc bệnh chết.

Nàng là di nương mà phu nhân sắp xếp cho công tử, nếu có một ngày vào phòng, Thi Uyển kia chính là chủ tử của nàng, các nàng có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, cho nên nàng không hy vọng Thi Uyển quá yếu.

So với việc đó, nàng ấy càng không hy vọng người khác thay Thi Uyển làm phu nhân này.

Thi Uyển là một người nhu nhược, không tranh giành, nếu đổi thành người kiêu ngạo ương ngạnh giống như Tam thiếu phu nhân, cuộc sống của các nàng mới không dễ chịu.

Nhưng bản thân Lục Ỷ cũng chỉ là một nha hoàn, điều nàng có thể làm, đơn giản chỉ là nhắc nhở công tử một chút.

Lục Lân lấy sách trong hành lý ra, đi đặt lên giá sách, dường như không để ý đến việc này lắm.

Mãi đến tận lúc Lục Ỷ cho rằng mình bận rộn một hồi vô ích, hắn đột nhiên nói: "Các ngươi sửa sang lại, ta qua bên kia xem một chút"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play