Thi Uyển ngồi trong phòng, nhìn chim chóc đậu trên cây ngô đồng ngoài cửa sổ.
Ban đêm đen nhánh, không biết là con chim gì, cô đơn lẻ bóng, cứ như vậy đứng ở trên nhánh cây, nàng nhìn chim chóc, chim chóc nhìn nàng.
Cẩm Tâm đi vào, không nói hai lời đóng cửa sổ lại.
Nàng không nói gì, chỉ chậm rãi thu ánh mắt.
Cẩm Tâm hỏi: "Thiếu phu nhân nghỉ ngơi lúc nào?"
Thi Uyển lẩm bẩm nói: "Ta ngồi một lát nữa."
Cẩm Tâm nhìn đồ ăn bên cạnh không nhúc nhích, thở dài, lại hỏi: "Thiếu phu nhân còn chưa ăn cơm tối à? Bằng không ta lại đi phòng bếp nhìn xem, có đồ ăn gì khác hay không?"
Thi Uyển lắc đầu, suy nghĩ một chút, nói: "Hôm nay là tiệc, chắc hẳn đều là thức ăn, ta không muốn ăn, chỉ muốn chút cháo."
Cẩm Tâm cười lạnh nói: "Thiếu phu nhân nói lời này, thời gian như vậy, làm sao đi nấu cháo? Đã nói trước sẽ phát than hỏa hôm nay cũng không phát, không tốn một hai khắc châm thì lửa cũng không cháy lên, ta muốn nấu cháo, vậy Lý ma ma lại châm chọc ta."
Thi Uyển liếc nhìn nàng một cái, biết từ sau khi Hồng Ngọc đi, Cẩm Tâm cảm thấy Hồng Ngọc có chỗ tốt để đi, trong lòng càng không vui vẻ, cho nên khó chịu hơn một chút, nàng lười tranh luận, cũng không muốn nói tiếp, chỉ vô lực nói: "Vậy thì thôi, ngươi bưng thức ăn xuống đi."
"Vậy ta bưng xuống." Cẩm Tâm vừa dọn đồ ăn, vừa thở dài nói: "Thiếu phu nhân cũng thật kén chọn, đồ ăn trên yến tiệc mà không ăn, điểm tâm cũng không ăn, cũng không biết muốn ăn cái gì."
Thi Uyển hiểu được, nàng ta đang chê mình nhiều chuyện.
Nhưng khi bệnh thuyên giảm, nàng quả thật ăn không nổi đồ dầu mỡ và ngọt ngấy, chỉ muốn ăn cháo loãng, nha hoàn bên cạnh không biết là không nghĩ tới hay là không muốn suy nghĩ.
Nàng thất bại nhìn về phía nơi khác, trong lúc giật mình, lại thấy được một bóng người không có khả năng xuất hiện.
Trong ánh nến mông lung màu da cam, Lục Lân đi từ ngoài sáng vào, đứng ở cửa thứ hai, sắc mặt lạnh nhạt, trơn bóng như ngọc, dáng người như tùng, rõ ràng mờ nhạt không thấy rõ nhưng lại như phát ra ánh sáng.
Nàng không khỏi kích động, khẩn trương, đáy lòng phảng phất tuôn ra một dòng suối nóng tưới ướt nàng. Lập tức nàn lại đầy xấu hổ, xấu hổ với toàn bộ Lục gia, cũng chỉ có nàng mới bị nha hoàn châm chọc, oán trách như thế, mà nàng đã không có khí phách sai khiến người, cũng không có miệng sắt răng thép, chỉ có thể không thể làm gì.
Nàng càng khẩn trương, kiên trì mới nói: "Phu quân."
Cẩm Tâm đang thu dọn bát đĩa nghe thấy âm thanh này, ngẩng đầu lên, không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Lục Lân cực ít khi xuất hiện ở đây, gần như chưa bao giờ, Cẩm Tâm sửng sốt một lúc lâu mới nói: "Công tử tới rồi?"
Lục Lân nói nhạt một tiếng: "Đưa đồ ăn xuống, mau chóng đưa cháo tới đây."
Không có lời lẽ hung ác, không có khí thế hung hăng, chỉ là một câu phân phó theo lý thường.
Cẩm Tâm lập tức cúi đầu nói: "Vâng, nô tỳ đi ngay." Nói xong liền bưng bàn xuống.
Trong phòng chỉ còn Thi Uyển và Lục Lân, dưới ánh nến ban đêm, nàng khẩn trương đến cả người cứng ngắc, chậm rãi từ trên ghế đứng dậy, đi hai bước, cách hắn năm sáu bước, thu liễm tâm thần, cố gắng trấn định nói: "Sao phu quân lại tới đây?"
Lục Lân vẫn đứng ở ngoài sáng, không tiến lên một bước, chỉ nói: "Lục Ỷ nói nàng bị bệnh?" - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T
Thi Uyển vội vàng trả lời: "Đã tốt lắm rồi."
Nói xong mới nhớ tới hôm nay mình không đi lên yến tiệc cáo ốm, liền bổ sung: "Uống thêm hai thang thuốc, hẳn là xong hết."
Lục Lân nói: "Nha hoàn bên cạnh nàng là người mẫu thân sắp xếp để hầu hạ nàng, việc quản thúc các nàng ấy tận tâm tận lực làm việc không chỉ là quyền lực của nàng mà cũng là chức trách của nàng."
Thi Uyển gật đầu, lộ ra vẻ chật vật trước mặt hắn như vậy, nàng cơ hồ không có đất dung thân.
Sau đó hắn lại nói: "Ta tới đây, là nghe nói tam đệ muội muốn lấy người ở chỗ nàng, nàng không đủ người có phải không?"
Mấy ngày nay Thi Uyển đều không ra ngoài nhưng đại khái cũng có thể lường trước được việc này sẽ bị bọn hạ nhân truyền tới truyền lui, lại không nghĩ rằng ngay cả Lục Lân cũng biết, nàng càng cảm thấy hổ thẹn, giải thích nói: "Đệ muội thiếu người, Hồng Ngọc cũng muốn đi, ta biết nàng ấy vốn cũng không muốn ở chỗ ta, không muốn ép buộc, cho nên..."
"Hành động lần này của đệ muội sai rồi, ngày mai ta đi nói với đại tẩu, để nàng ấy sắp xếp người cho nàng, nếu Cẩm Tâm không tận tâm, nàng cũng có thể đổi nàng ta đi nơi khác." Lục Lân nói.
Thi Uyển vội vàng trả lời: "Không cần phiền toái phu quân, ngày mai ta tự đi nói với đại tẩu là được."
"Ta đã trở về, vậy thì để ta đi nói chuyện." Lục Lân trả lời.
Thi Uyển không nói gì nữa.
Nếu như Lục Lân nói, vậy coi như là tự mình ra mặt thay nàng, hơn nữa tam đệ tức vốn là được phân chia quyền lực từ chỗ đại tẩu, nếu như Lục Lân vì chuyện này tìm tới đại tẩu, đại tẩu không thể không bồi thường, trở về cũng sẽ tức giận với đệ tức, như thế cũng coi như hung hăng đánh trả đệ tức.
Thi Uyển sớm đã không giữ được thần hồn, cảm thấy ông trời cho mình một kinh hỉ thật lớn: thì ra không phải trong lòng hắn hoàn toàn không có nàng, hắn vẫn coi nàng như thê tử mà bảo vệ.
Lục Lân nói: "Sau này có khó khăn thì nói với ta đi, không gặp người của ta thì cũng có thể để Lục Ỷ chuyển đạt.
Thi Uyển nắm tay, nội tâm vui mừng: "Vâng."
Lục Lân tiếp tục nói: "Ta tới tìm nàng, còn có một chuyện."
Thi Uyển ngẩng đầu lên: "Phu quân nói."
"Trước đó nàng đưa thuốc cho ta, có ba liều thuốc nàng nói là thuốc chữa ho, Lục Ỷ nói là nàng đi tìm tiệm thuốc kê?"
Thi Uyển gật đầu: "Vâng."
Suy nghĩ một chút, lại nói: "Khi đó đi trên đường, đột nhiên nhớ tới gia gia thường dùng phương thuốc này để giảm ho, ta nghĩ phương thuốc đơn giản cũng rẻ, liền thuận tay đi mua."
"Hóa ra là phương thuốc của gia gia nàng." Lục Lân nói: "Phương thuốc kia có hiệu quả, ta có quen biết một vị lão tiên sinh bị ho quấy nhiễu, ta là muốn hỏi nàng, có thể đưa phương thuốc cho ta hay không, ta chuyển tặng cho người ấy."
Gia gia rất có kiến giải y thuật nhưng cũng vì cái này mà tự đắc, coi như tài bảo tạo phúc cho con cháu, từ trước đến nay không dễ dàng truyền ra ngoài, nhưng giờ này khắc này, Thi Uyển sớm đã không nhớ rõ những thứ này, lập tức liền gật đầu nói: "Có thể, đương nhiên là có thể."
Nàng nghĩ, đơn thuốc của gia gia có thể cứu càng nhiều người cũng là chuyện tốt mà không phải sao? Coi như không phải Lục Lân muốn, vì chữa bệnh nàng cũng nên cho.
Nói xong, nàng liền nói: "Vậy, ta viết cho phu quân."
Lục Lân gật gật đầu.
Thi Uyển đi đến trước bàn lấy giấy bút, lại nhìn nghiên mực, muốn đi ra ngoài múc nước.
Lục Lân trả lời: "Ta đi."
Nói xong đi vào trong viện múc nước, đi vào gian phòng bên cạnh, đổ một chút ở trong nghiên mực, thuận tay mài mực cho nàng.
Tay của hắn ở trong ánh nến đều lộ ra trắng nõn, mười ngón thon dài, khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng nắm lấy thỏi mực màu đen kia, chậm chạp mà trật tự du tẩu giữa nghiên mực, một vòng lại một vòng, nước trong nghiên mực dần dần đậm đặc, biến thành màu đen.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, tay một người nam nhân sẽ đẹp như vậy, một người mài mực sẽ tao nhã như vậy, nàng cứ nhìn như vậy, sau đó nhớ tới thật lâu trước đây, hắn bị thúc giục thuốc tình mê hoặc, đã từng dùng đôi tay này nâng mặt của nàng, m*n tr*n vai của nàng.
Mặt nàng đỏ bừng dưới ánh nến, ngay cả hô hấp cũng không tự chủ được mà ngừng lại, mãi đến khi nàng mở miệng nói: "Được rồi." Nàng mới hồi phục tinh thần, thừa cơ cúi đầu che giấu suy nghĩ xấu xa của mình, cầm bút đến nghiên mực trước người hắn chấm mực.
"Hai tiền Tì Ba Diệp, hai tiền Đông Tang Diệp..."
Nàng nghiêm túc viết mỗi một chữ, chỉ cảm thấy mình luyện lâu như vậy, mới phát huy công dụng vào hôm nay—— nhưng, không biết là bởi vì khẩn trương hay là ánh đèn quá tối, nàng cảm thấy chữ của mình rất bình thường, ngay cả lúc luyện bình thường cũng không bằng.
Trong lòng lần nữa thất bại, nàng quả nhiên không làm tốt.
Thuốc chỉ có bốn loại, mấy nét liền viết xong, nàng nhìn mấy chữ tạm được, bất đắc dĩ buông bút xuống, cắn cắn môi ở chỗ hắn không nhìn thấy.
"Chỉ mấy thứ này." Nàng nói.
Lục Lân cầm phương thuốc lên nhìn một chút, nói: "Ta nhận ra Đông Tang Diệp, Trường Hỉ chứ không phải là Anh Đào Diệp."
Thi Uyển nghĩ: Hai thứ này rất giống nhau, nhưng còn chưa mở miệng nói chuyện, Lục Lân đã hỏi: "Nàng luyện chữ à?"
Hắn còn nhớ đại khái, lúc đầu Lục gia sắp xếp hôn sự, bảo nàng viết xuống ngày sinh tháng đẻ và tên cha mẹ của mình, chữ của nàng không chỉ như tiểu nhi năm tuổi, còn sai hai chữ.
Thi Uyển trả lời: "Luyện qua một ít, nhưng viết vẫn không tốt."
"Tiến bộ rất nhiều." Lục Lân nói: "Chỗ ta có mấy bộ tự thiếp, Vương Hi Chi hoặc Âu Dương Tuân ngược lại thích hợp với nàng, nếu nàng có tâm, có thể đi chọn lựa, tìm một bộ thích để luyện tập."
Thi Uyển mừng rỡ như điên nhưng vẫn trấn định, vững vàng đáp: "Được."
Lục Lân không nói gì nữa, cầm thuốc rồi thuận tiện rời đi.
Nàng nhìn bóng dáng hắn biến mất trong tầm mắt, sau đó cúi đầu, nhìn chiếc bàn hắn đứng, nhìn mực hắn từng mài, vươn tay, cẩn thận cầm thỏi mực hắn từng bóp, dường như còn có thể cảm nhận được ngón tay ấm áp của hắn.
Sao nàng có thể không thích hắn chứ? Nàng không làm được, rõ ràng mất mát, tuyệt vọng như vậy, nhưng hắn đến gặp nàng một lần, nói với hắn hai câu bình thường, nàng liền quăng chuyện lúc trước lên chín tầng mây, không tự chủ được lại bị hắn hấp dẫn.
Nàng nở nụ cười, nhớ tới mình còn có thể đi tìm hắn lấy tự thiếp, là chính miệng hắn nói.
Có lẽ, nàng còn có thể hỏi hắn luyện bộ tự thiếp nào tốt, cũng có thể để hắn bình luận chữ của mình.
Hơn mười ngày mù mịt, tại thời khắc này đã quét sạch sành sanh, đổi lại tinh không vạn dặm, gió xuân nhè nhẹ thổi tới.
*
Hôm sau, đại tẩu Tiêu thị tuy bụng đã lớn nhưng lại tự mình dẫn theo mấy nha hoàn tới, nhận lỗi với Thi Uyển, nói là mình sơ sót, lại để cho đệ muội bị bệnh không có người chăm sóc, nói xong liền phân phó mấy nha hoàn làm việc cho tốt, lại đưa mấy bao bánh quế tổ yến các loại, muốn bổ thân cho nàng.
Tiêu thị vốn là người nói chuyện kín kẽ không một giọt nước, bây giờ có ý nói lời hay, đương nhiên là như bôi mật, cũng làm cho Thi Uyển ngượng ngùng.
Tiêu thị đi chưa được bao lâu, Điền thị cũng tới, cũng đưa Hồng Ngọc tới, vừa trách cứ đại nha hoàn ngu dốt bên cạnh, nói bản thân bận rộn quên mất cũng không nhắc nhở, lại quên mất chuyện Hồng Ngọc, hiện giờ cũng coi như hoàn bích quy Triệu, vừa quan tâm nói nơi này của Thi Uyển thiếu thứ gì, cứ nói với nàng ta, tuy nàng ta chỉ bận chút việc vặt nhưng nếu có thể làm thì nhất định sẽ làm.
Ngôn ngữ khẩn thiết, ý cười dịu dàng, xem như là sắc mặt tốt nhất nàng ra dành cho Thi Uyển từ khi vào cửa tới nay.
Điền thị đi rồi, Cẩm Tâm nói với nàng: "Tuy là Nhị công tử là con thứ hai nhưng tiền đồ lại rạng rỡ, nhớ năm đó Nhị công tử hai mươi tuổi đỗ bảng nhãn, ngay cả Hoàng Thượng cũng ban thưởng chữ, cũng chớ trách đại thiếu phu nhân cùng tam thiếu phu nhân thay đổi sắc mặt. Thiếu phu nhân gần gũi với công tử nhiều hơn, không lo sau này sống không dễ chịu."
Nghe xong lời này, Thi Uyển vốn nóng lòng muốn thử, muốn đi tìm Lục Lân xem tự thiếp, lại không thể không nhịn xuống.
Nàng nhớ tới trước đây thật lâu, khi biết được nàng sắp gả cho Lục Lân, muội muội Lục Lân cười lạnh nhìn nàng nói: "Ngươi cũng rất thông minh."
Hắn quá tốt, quá chói mắt, tất cả mọi người cảm thấy nàng coi trọng hắn là vì hắn có tiền đồ chứ không phải hắn, ngay cả việc nàng gần gũi phu quân của mình cũng là vì nịnh bợ lấy lòng, vì cuộc sống tốt đẹp.
===
Tên truyện: SAU KHI HẠ DƯỢC VAI ÁC ĐIÊN PHÊ
Tên gốc: 给病态反派下药的炮灰 /Pháo hôi hạ dược vai ác bệnh hoạn/
Tác giả: Yêu Phi Hề
Editor: TN Team
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Nữ phụ , Duyên trời tác hợp, Cường hào thủ đoạt
- Giới thiệu -
Ngày đến cậy nhờ biểu tỷ, Đường Niểu Y mới biết được hoá ra mình là nhân vật phụ chuyên giúp nữ phụ ác độc hãm hại vai ác trong thoại bản cẩu huyết điên phê, nữ phụ chán ghét nam chính, nàng dâng đao, nữ phụ hãm hại vai ác, nàng ngồi chờ hạ dược.
Mà vai ác Quý Tắc Trần trong thoại bản, tướng mạo Bồ Tát ôn hoà hiền lành, giá trị điên phê lại là đỉnh cấp, kẻ điên gi·ết người không chớp mắt. Tất cả mọi người sẽ ch·ết ở trong tay hắn, bao gồm cả nàng…
Cũng may có một vị pháp sư nói, chỉ cần nàng tiếp tục đi hết tình tiết trong thoại bản là có thể thoát khỏi kết cục.
Bởi vì trước khi nàng đến cậy nhờ, biểu tỷ nữ phụ cũng đã bị hại, cho nên nàng chỉ có thể cẩn trọng, bắt đầu âm thầm hãm hại vai ác, chờ hạ dược vai ác. ( truyện trên app t.y.t )
Nhưng… trước khi hạ dược, sao không ai nói cho nàng biết dược không đúng, hạ sai rồi!
Nhìn nam Bồ Tát sắc mặt ửng hồng, hô hấp hỗn loạn xinh đẹp, mắt lại ẩn sát ý trước mắt này.
Nàng không biết cố gắng mà nuốt nước miếng.
Không phải thèm, là sợ hãi.
“Ngươi hạ dược gì cho ta?” Quý Tắc Trần khẽ nhếch mặt mày tuấn mỹ, mỉm cười ôn hòa như cười với tình nhân, tay đặt chủy thủ sắc bén trên cổ nàng.
Chạy đi!
Nàng căng thẳng tính toán nên chạy thế nào trong lòng, giây tiếp theo đã bị nắm cằm, nhét dược vào miệng. Nàng kinh hãi quay đầu muốn nhổ ra nhưng dược vào miệng liền tan.
Quý Tắc Trần lười biếng tựa sang một bên, cười nhạt nhìn nàng, “Được rồi, ngươi cũng ăn rồi, giao giải dược ra đi.”
Thoáng chốc, sắc mặt nàng hơi phiếm hồng, hô hấp hỗn loạn mà ngẩng đầu, khóc không ra nước mắt, nói: “Thực xin lỗi, mạo phạm, hiện tại ta là giải dược.”
Lưu ý:
1: Nữ chính hơi có chút kiểu vạn người mê, vô luận là người chán ghét nữ chính cỡ nàng, cuối cùng cũng sẽ thích, hơn nữa là cưng chiều nữ chính
2: Truyện có một vài tình tiết mười tám cộng, ai chay thuần vui lòng vòng ra.
3: Nam chính không phải người tốt, nam chính không phải người tốt, nam chính không phải người tốt… chuyện quan trọng nhắc lại ba lần.
4: Mặt lăn bàn phím, cách hành văn sẽ ngày càng tiến bộ hơn.
5: Người đọc cần trên mười tám tuổi, bối cảnh Trung Hoa trên dưới 5000 năm trước.
6: Truyện thuần tuyến tình cảm, cốt truyện chỉ để xúc tiến quan hệ nam nữ chính.
Chú thích: Nữ chính nằm mộng tiên tri, không tồn tại tình tiết xuyên không hay bất kỳ yếu tố kỳ ảo nào, giai đoạn trước nữ chính cho rằng đó là giấc mộng tiên tri, kỳ thật…
Tag: Yêu sâu sắc, Duyên trời tác hợp, Nữ phụ, Mỹ cường thảm, đoá hoa cao ngạo
Một câu tóm tắt: Những ngày tháng làm giải dược cho vai ác điên phê
Lập ý: Nỗ lực thay đổi kết cục đã định, cuộc sống thay đổi.