Hắn nhắm mắt lại, nuốt xuống vị đắng chát trong khoang miệng rồi mở mắt ra, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cây hoè trước mặt.
Có hối hận nhiều hơn nữa cũng vô ích, trước đây hắn hoảng sợ nghi hoặc, hắn bất lực, đối đối diện với nàng mà chẳng biết phải làm sao, nhưng bây giờ hắn đã tỉnh táo.
Hắn phải bình tĩnh, thận trọng từng bước, cứu vãn trái tim của nàng, để nàng một lần nữa yêu mến mình.
Nàng vốn thích hắn, hắn cũng yêu nàng, hai người tình ý tương thông, lẽ ra phải là một đôi trời sinh, đâu nên lỡ làng như vậy. Trước kia là hắn không hiểu nhưng hiện giờ, hắn sẽ khiến nàng hồi tâm chuyển ý từng chút một.
Khi Mã Lan Hương bưng bát nước tới, Lục Lân đang lẳng lặng đứng bên cửa sổ, chắp tay nhìn ra bên ngoài, dường như đã khá hơn rất nhiều.
Bà nói: "Cha nó ở nhà cũng chưa nổi lửa, chưa kịp đun nước, ta đành múc tạm bát nước giếng lên, nước mới vừa kéo lên, mát lắm, đại nhân có muốn uống vài ngụm không?”
Lục Lân quay đầu lại, cười ôn hòa với bà, vươn hai tay nhận lấy chén, nói lời cảm ơn: "Đa tạ Tam thẩm, vừa lúc ta hơi khát."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT