Bóng đêm càng ngày càng đậm, trong tĩnh mịch, tiếng cười nói rộn ràng từ khu phố xa xa vọng lại, Lục Lân ở nhà một mình chung quy vẫn cảm thấy vô vị, bèn ra khỏi nhà từ cửa sau.
Hắn đi về phía hẻm Vũ Sam, đi ngang qua trước cửa nhà Thi Uyển, trên cửa nhà nàng có khóa, chắc là nàng không ở nhà. Nàng hẳn đang ở chốn náo nhiệt trên phố, hẳn cũng đang… ở bên cạnh Phong Tử Dịch.
Hắn đi ra đầu đường, không bao lâu sau liền nhìn thấy phố xá sầm uất, bán đồ chơi, bán đồ ăn vặt, hoa cài tóc, đồ thêu, xiếc, cái gì cần có đều có. Mà người đi dạo phố phần lớn là thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi, cũng có phu thê nhưng hầu hết đều có đôi có cặp, còn người đi một mình như hắn thì trông có vẻ cô đơn.
Đi được một đoạn, hắn nhìn thấy một quầy đoán đố đèn, nếu đoán đúng thì có thể mang đèn đi, chủ quán sẽ thay bằng chiếc đèn mới nhưng câu đố dễ đoán phần lớn treo trên các loại đèn lồng thông thường, còn đèn đẹp hơn thì chẳng mấy ai đoán ra, dù thử đoán đến lần cuối cùng cũng không đúng.
Chiếc đẹp nhất trong tiệm là một chiếc đèn cá chép làm bằng giấy đỏ, tròn trịa, béo mập, trông vô cùng vui mắt, câu đố sáng được treo ở bên ngoài, rất nhiều người cố gắng phỏng đoán nhưng lại dùng hết cơ hội duy nhất, cuối cùng được thông báo là không đoán trúng.
Lục Lân nhìn câu đố là có thể biết đó là cái gì, hắn đã quen làm những thứ liên quan đến văn tự, những thứ này chẳng qua là chút lòng thành mà thôi, nhưng kiểu đèn lồng này rõ ràng là thứ mà nữ tử yêu thích, một nam nhân như hắn lấy được thì cũng chẳng có tác dụng gì, cầm trong tay e là chỉ khiến người ta chê cười, cũng không có lý do để đoán đố đèn.
Cuối cùng hắn đứng bên cạnh đố đèn nhìn một hồi, thấy vẫn không ai đoán trúng thì lặng lẽ rời đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play